Trần Ưng không tránh
né ánh mắt của hai người. Tuy vật này hơi bất tiện, nhưng anh cũng không thể làm khó cô nương người ta, dù sao cô cũng có tấm lòng hiếu thảo, là một đức tính tốt.
"Đi, chú giúp con xử lý." Trần Ưng rất nhanh
liền đáp ứng, sau đó nhìn Trần Phi và Trình Giang Dực, "Nhà trai phải có thêm một điều kiện, đó là hiếu thảo."
Hai người bên này đều không nói lời nào. Không đến vài giây sau, Trần Ưng bổ sung thêm: "Còn có, cha mẹ phải tiến bộ."
Trần Phi không nói lòi nào, qua một lúc, Trình Giang Dực nhịn không được mà
ghé vào lỗ tai Trần Phi nói thầm: "Em trai cậu liệt kê những điều kiện
giống hệt điều kiện của cậu ta, làm thế nào để kiếm được người như thế
a." Trần Ưng đang giúp Mễ Hi mỏ nắp sữa chua, dạy cô cách uống, nghe
được lời nói thầm của hắn thì trừng mắt. Trình Giang Dực sờ sờ cái mũi,
chẳng lẽ hắn nói sai sao? Rõ ràng là đúng như vậy mà!
Mễ Hi một
bên vui vẻ thưởng thức mùi vị kỳ lạ mới mẻ của sữa chua một bên nhìn ba
người đàn ông mắt đi mày lại, sau đó cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, bất
giác kêu lên: "A!"
Ba người đàn ông nghe được cũng giật mình. Mễ
Hi ghé vào tai Trần Ưng thì thầm nói nhỏ, Trần Ưng gật đàu, cũng ghé vào tai cô nhỏ giọng trả lời. Sau đó Mễ Hi bắt đầu lục lọi túi xách. Vừa
rồi đồ uống và sữa chua là do cô mua bằng tiền Trần Ưng đưa cho, hiện
tại trong túi cô vẫn còn tiền thừa. Đem những vật dụng trong túi đặt lên bàn, cô lấy ra 22 tệ đưa đến. Sau đó nhìn thoáng qua Trần Ưng, Trần Ưng gật đầu, cô bé này thật sự rất thông minh, những gì anh dạy cô đều nhớ
rõ.
"Chú Trình, hôm qua cô nhà mua cho cháu đồ đạc, cháu còn nợ cô 21 tệ 8 hào. Chú thay cháu trả lại cho cô ạ, đây!"
Trình Giang Dực bày ra bộ mặt suy sụp nhìn Mễ Hi, không phải chứ, chỉ có 22
tệ mà cũng nhớ lâu như vậy, nhà hắn cũng không chìa tay để đòi của cô.
"Cái kia, có thể trả lại cháu 2 hào không." Mễ Hi không hề để ý đến Trình Giang Dực, vẫn nói tiếp.
Phốc! Trần Phi suýt chút nữa phun ra ngụm nước khoáng vừa uống vào miệng,
nuốt trôi ngụm nước kia cũng khiến anh ho sặc sụa, chỉ là không có người nào để ý đến anh, chỉ có Mễ Hi bên này ân cần nhìn anh hỏi han một
chút. Trần Phi chỉ vội vàng xua tay, ý tứ chính là: Mấy người muốn tính
toán nợ nần thì tính với nhau đi, không cần để ý đến tôi.
Trình
Giang Dực mặt mày xám ngoét nói: "Mễ Hi a, tại sao lại phải cùng chú so
đo từng hào như vậy?" Chú đây chẳng lẽ lại mất hết mặt mũi mà ăn quỵt
hai hào của một đứa trẻ?
Mễ Hi đỏ mặt: "Không, không, cháu..." Cô rất quẫn bách nói: "Cháu không có nhiều tiền, tiền này là của chú Trần
Ưng, cháu, cháu cũng không thể tự mình làm chủ." Hai hào kia là của
người khác, cô cũng không thể tự mình đứng ra nói không cần. Cô nhìn về
phía Trần Ưng một cái, dường như cô lại làm sai, khiến mọi người chê
cưởi rồi.
Trình Giang Dực sắc mặt càng xấu đi, đưa mắt nhìn Trần Ưng hỏi một câu: "Hai hào kia cậu có muốn lấy không?"
"Muốn chứ, anh em ruột tôi con để ý, huống chi hai chúng ta vốn không có quan hệ gì với nhau." Trần Ưng trong lòng sung sướng, ha ha ha, Mễ Hi làm
tốt lắm. Quả nhiên là rất nghe lời, làm cho người ta vô cùng ưa thích.
Trình Giang Dực hận không thể đánh vào mặt Trần Ưng một cái, đối với hắn tiền không quan trọng, quan trọng là mặt mũi. Trên người hắn lấy đâu ra hai
hào! Hắn đành phải cắn răng hỏi Trần Phi: "Cho tôi hai hào!"
Mặt
Trần Phi hiện lên chút khổ sở, tại sao lại cứ phải lôi anh vào chứ? Anh
rõ ràng là người ngoài cuộc mà. Không thể không lấy ví ra, người có văn
hóa như anh tuyệt đối sẽ không nói lời thô tục, có lẽ trên người anh
cũng có hai hào đi.
Mễ Hi cẩn thận lấy hai hào đưa đến tay Trần
Ưng, nhìn thấy mặt Trần Ưng lúc này cười tươi như hoa nở, cô mới thở ra
nhẹ nhõm. Thì ra người ở thế giới này rất để ý đến tiền bạc. Cô cảm thấy hai hào kia cũng không nhiều lắm, nhưng thì ra lại quan trọng đến như
vậy.
Buổi tối, Mễ Hi ở trong phòng ghi chép. Bút ở dây rất cúng,
cô không biết nên cầm thế nào cho đúng, xiêu xiêu vẹo vẹo viết ghi nhớ,
còn thiếu nợ Trần Ưng 21 tệ 8 hào. Điện thoại, quần áo, giày dép, mỗi
bữa cơm đều cung ứng, tuy cô không biết giá cả bao nhiêu, nhưng cô nhất
định sẽ ghi nhớ kỹ, sau này chắc chắn sẽ trả lại.
Viết ra một tờ
danh sách thật dài khiến cô có chút buồn bực, càng nhiều các khoản nợ,
áp lực đối với cô càng lớn. Kỳ thật trong đầu cô còn rất nhiều vấn đề
muốn hỏi, thế nhung cô không dám nói ra. Sẽ chẳng ai thích một cô gái
cái gì cũng không biết, lại còn là một cô nương cổ quái cái gì cũng hỏi. Sau này cưới hỏi cô cũng phải chuẩn bị đồ cưới, thế nhưng cô không có.
Hay là nơi này không quan tâm đến đồ cưới? Không thể nha, hôm nay ngay
cả hai hào người ta cũng coi trọng, huống choi là đồ cưới nhiều tiền như vậy, chắc chắn không thể bỏ qua.
Mễ Hi âm thầm thở dài, nhìn
chằm chằm vào quyển sổ với những chữ siêu vẹo của mình, được rồi, sống ỏ đâu thì theo phong tục ở đấy, cô may mắn như vậy, gặp được Nguyệt lão
tiên sinh, còn gặp được một nhóm các cô các chú: bọn họ đối với cô rất
tốt. Còn cả chú Trần Ưng nữa, chú ấy chính là người vô cùng vô cùng tốt. Mễ Hi nghĩ vậy, lập tức nhảy dựng lên. Đúng rồi, nên pha trà cho chú
ấy, có thể vì chú ấy làm một chút việc nhỏ này, cô cũng cảm thấy vui vẻ.
Mễ Hi bưng ly trà nhẹ nhàng đi vào thư phòng, thư phòng không có đóng cửa, bên trong cũng không có lấy một tiếng động, có phải hiện tại không nên
quấy rầy không? Mễ Hi định thăm dò một chút.
Lúc này Trần Ưng đang ghi lại sự việc, mà thứ anh dùng là điện thoại.
"Thứ 3, ngày 7 tháng 5, buổi tối hôm đó Mễ Hi xuất hiện."
"Thứ 4 ngày 8 tháng 5, Mễ Hi biết về bánh bao hấp, cô ấy rất dễ thương. Cô ấy còn học được cách sử dụng điện thoại di động."
"Thứ 5 ngày 9 tháng 5, Mễ Hi bắt trộm khiến mọi người sợ muốn chết."
"Thứ 6 ngày 10 tháng 5, Mễ Hi ỏ nhà một mình." Ân, anh nghĩ nghĩ một chút,
lại tạng thêm một câu, "Trông cô đáng thương như một con mèo."
"Thứ bảy ngày 11 tháng 5." Trần Ưng nhịn không được mỉm cười, hôm nay quả
thực là vô cùng nhiều sự kiện xảy ra. "Mễ Hi lần đầu tiên ăn bột gạo,
ngăn xe cảnh sát, học ngồi xe bus, học cách dùng tiền." Còn có thể giúp
anh đòi lấy hai hào, Trần Ưng cười ra tiếng. Vừa nhấc mắt, anh lập tức
trong thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện ở cửa ra vào. Cô phát hiện anh
đã nhìn thấy mình, lập tức lùi lại một bước.
"Vào đi." Trần Ưng mở miệng gọi cô.
"Cháu, cháu là muốn mang trà hoa cúc cho chú." Mễ Hi cẩn thận nói từng lời.
"Rất tốt. Đúng lúc chú cũng đang khát." Câu nói của Trần Ưng khiến hai mắt
Thẩm Hi sáng ngời, lập tức bước nhanh đến bên bàn, ấm trà trên tay không hề rơi ra một giọt trà. Cô mang ấm trà và chén cẩn thận đặt xuống bàn,
sau đó tỉ mỉ rót cho Trần
Ưng một ly trà, tiếp đến lập tức lui về sau
một bước, chắp tay sau lưng đứng đấy. Trần Ưng đem ly trà uống hết. Rất
tốt, còn nóng mà không khiến anh bị bỏng, rất vừa vặn.
Anh quay đầu nhìn Mễ Hi, trên môi cô nhếch lên có vẻ rất cao hứng. Thật sự là trẻ con dễ thỏa mãn.
"Mễ Hi."
"Vâng." Sống lưng cô lập tức thẳng tắp, phụ thân cô ngày thường đều như vậy. Cô không có làm tướng quân giống phụ thân, nhưng ít nhất cô cũng có tinh
thần của phụ thân. Thế giới này vốn không phải là nơi cô tồn tại, cô chỉ có thể cố gắng hòa nhập với cuộc sống này.
"Ngày mai chúng ta không ra khỏi cửa được không?"
Hỏi cô sao? Mễ Hi nháy mắt mấy cái. Đương nhiên là được a. Chú nói cái gì
thì là cái đấy, cô đều nghe theo chú ấy. Mễ Hi gật đầu.
"Ngày mai chúng ta ở nhà, chú dạy cho cháu một ít kiến thức hàng ngày, dạy cháu cách ứng xử lễ phép."
Mễ Hi gật đầu đáp ứng, cô nhất định sẽ học cho thật tốt.
"Ngày kia chú đi làm, cháu đi theo được không?"
Mễ Hi sững sờ, trong lòng vô cùng mừng rỡ, cô không cần ở nhà một mình nữa sao? Có thật không?
Cô còn chưa hỏi ra miệng, vẻ mặt kinh hỉ của cô chọc cho Trần Ưng mỉm cười.
"Phòng làm việc của chú có một gian phòng khách, bình thường không có ai sử
dụng, cháu ỏ lại đó chơi đi. Chú sẽ để ở phòng đó một cái máy tính, cháu có thể xem tivi, lên mạng,... những thứ này ngày mai chú dạy cháu. Có
việc gì cú đến tìm chú, nơi đó có rất nhiều người, cháu cũng có thể cùng bọn họ nói chuyện, kết giao bạn bè."
Mễ Hi lập tức vui vẻ.
"Chỉ cần cháu không gây rắc rối khiến họ mất tập trung là được."
"Cháu nhất định sẽ không gây rắc rối." Mễ Hi nhanh chóng cam đoan.
"Sau khi cháu thích ứng tốt với thời đại này, chú sẽ giúp cháu tìm một giáo
sư. À, giáo sư là thầy giáo đấy. Mời người này về dạy cháu kiến thức cơ
bản. Hôm nay chú đã bàn với hai chú Trần Phi và Trình Giang Dực, đợi đến lúc cháu hiểu chuyện hơn, bọn chú sẽ tìm cho cháu bạn trai. Nhất định
sẽ đưa cháu đi xem mặt, nhìn xem có thích hay không. Có lẽ có thể gặp
được người tốt, sau này kết thành lương duyên."
Mễ Hi nói không
nên lời, trong lòng vô cùng xúc động. Các cô các chú đối với cô tốt như
thế, khiến cô càng thêm suy nghĩ. Cô cảm thấy đôi mắt có chút cay cay,
chỉ đành dùng sức chớp chớp mắt, không cho nước mắt chảy ra.
Cùng lúc đó,Trình Giang Dực đang nói với Tô Tiểu Bồi về tình hình của Mễ Hi.
"Như vậy không có vấn đề gì chứ? Anh cảm thấy Trần Ưng càng ngày càng lạ. Em không thấy được bộ dáng cậu ta hôm nay đâu, nhìn qua vô cùng tích cực,
đối xứ với Mễ Hi rất tốt."
"Giống như đối xử với anh?" Tô Tiểu Bồi bật cười, sớm đã quen với quan hệ bạn bè giữa mấy người này.
"Tiểu Bồi, Nguyệt lão sắp xếp nhất định là có dụng ý. Cho nên mọi việc Trần
Ưng làm đều theo sắp đặt đúng không?" Trình Giang Dực gối đầu lên đùi vợ mình, để Tô Tiểu Bồi giúp hắn ngoáy lỗ tai, ngoáy xong lỗ tai còn vuốt
mặt hắn, quả thật vô cùng thoải mái. "2238 không nói rõ, cho nên anh
cũng không dám nói trước với Trần Ưng, vạn nhất là là anh nghĩ sai thì
không hay cho lắm."
"Ừ." Tô Tiểu Bồi giúp hắn mát xa đầu.
"Mà tại sao 2238 lại một mực muốn Trần Ưng thu dưỡng Mễ Hi? Có phải có
duyên là để chỉ Trần Ưng có lòng nhiệt tình tìm vị hôn phu giúp Mễ Hi
hay không?"
"Anh đi mà hỏi anh ta."
"Vợ à, em nên bát quái nhiều một chút, nếu không cuộc sống sẽ rất tẻ nhạt a."
"Đàn ông các anh nhiều chuyện như vậy, em vẫn nên khiêm tốn một chút ."
Lời còn chưa dứt, điện thoại của Trình Giang Dực đã đổ chuông, là chuông
báo tin nhắn. Mở ra xem một chút, lại là Trần Ưng. "Hai người nhớ kỹ,
trước ngày 11 tháng 6 phải nộp ra một người đàn ông đúng tiêu chuẩn."
Trình Giang Dực xem hết tin nhắn, lập tức ném điện thoại sang một bên. Hắn ta nhớ mới là lạ đấy.
Thứ hai, Trần Ưng mang theo Mễ Hi đi làm.
Chủ nhật hôm đó hai người bận rộn học tập rất tốt. Nguyên bản đã nói không
ra khỏi cửa, kết quả lại phải đi ra cửa hàng. Trần Ưng đưa Mễ Hi đi mua
túi xách, xem cô thích kiểu tóc nào rồi mua cho cổ một cây trâm (??? Cái này ta ko biết nha~~~). Sau khi mua xong lại cảm thấy con gái tuổi này
chỉ đeo một chiếc trâm cài thì không xứng với quần áo, cho nên mau thêm
vòng tay, vì muốn phù hợp với cái vòng tay kia mà lại mua thêm hai bộ đồ mới. Mễ Hi nguyên bản đồng ý mặc áo hở cổ, thế nhưng áo lộ cả xương
quai xanh khiến cho cô không thể nào tiếp nhận nổi. Vì vậy cô mua quần
áo rất tốn thời gian, cũng may cuối cùng cũng mua được bộ đồ vừa ý. Trần Ưng tuyệt đối sẽ không cùng cô dạo phố lần nữa, quả thật là tra tấn
người ta, lần sau cứ gọi một nhà thiết kế đến giúp cô chọn đò, như vậy
anh cũng không cần phải đau đầu nữa.
Tuy anh đồng ý mua cho Mễ Hi quần áo, nhưng lại không cho phép cô mua bàn tính và bút lông. Anh cảm
thấy mình không thể quá chiều chuộng cô, anh chỉ mau cho cô những thứ
hữu ích mà thôi. Cô vẫn nên vứt bỏ những cái tư tưởng cũ rích kia đi,
nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống hiện đại.
Anh dạy cho Mễ Hi
làm thế nào sử dụng các chức năng khác của điện thoại, ví dụ như chụp
ảnh, ghi âm, nhắn tin,... Rất nhiều các ứng dụng mà Mễ Hi không biết
dùng, cũng không có hứng thú nhiều lám, cô soạn tin nhắn cũng không được thành thạo, nếu so ra cô thích chụp ảnh hơn nhiều. Học xong những thứ
này khiến cô vô cùng thích thú.
Trần Ưng nói cho cô biết thế nào
gọi là công ty, nói cho cô biết văn phòng là nơi như thế nào, bên trong có những người như thế nào, còn dạy cô một ít về giao tiếp hiện đại.
Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng. Mễ Hi vừa khẩn trương lại mong chờ theo sát Trần Ưng bước vào một tòa cao ốc lớn.