Trần Ưng cùng Nguyệt lão mang theo Mễ Hi lên nhà.
Trình Giang Dực và Tô Tiểu Bồi đều ở nhà. Tô Tiểu Bồi có chút cảm mạo, tinh
thần không được tốt lắm, =nhưng vẫn rất nhiệt tình đón tiếp bọn họ.
"Tô Tiểu Bồi." Nguyệt lão 2238 vừa vào nhà đã hướng Tô Tiểu Bồi chạy tới,
Trần Ưng nghĩ thầm, cho dù vợ chồng Trình Giang Dực buồn nôn thế nào
cũng phải cho Nguyệt lão này một đạp chứ?
"Ta đem Trần Ưng tới
rồi." Lời này mà cũng nói được, anh lại không phải là con tin, hơn nữa
anh là tự nguyện lên đây,anh ta không có chút công lao nào có được hay
không?
Tô Tiếu Bồi cười tủm tỉm, cùng Trần Ưng chào hỏi, sau đó hướng về phía Mễ Hi.
"Xin cào, cô nhất định là Mễ Hi."
Mễ Hi nhẹ gật đầu.
"Tôi là Tô Tiểu Bồi."
Mễ Hi thi lễ một cái: "Bái kiến thẩm thẩm."
Rất tốt, vậy là đã nhận thức nhau rồi. Chúc các ngươi than tình vĩnh tại,
toàn gia đoàn viên. Trần Ưng niệm xong chú đang muốn quay người chạy đi, Trình Giang Dực cùng Nguyệt lão đã mỗi người một tay túm lấy tay anh:
"Ngồi, ngồi, uống chén tà."
(Khiết: Khổ thân, anh không chúc người ta mà chạy luôn có phải thoát rồi ko? Ngu ngốc *khinh bỉ*)
Tô Tiểu Bồi cười cười nói với Mễ Hi: "Không cần đã lễ, đến, cô theo tôi,
tôi chuẩn bị một ít đò cho cô đó." Mễ Hi quay đầu nhìn thoáng qua Nguyệt lão 2238, thấy anh ta nhẹ nhàng gật đầu, Mễ Hi mới theo Tô Tiểu Bồi đi
vào trong nhà.
"Ngươi xem, nàng chỉ tín nhiệm ngươi, ngươi phải
thu nhận nàng a." Trần Ưng quyết định đánh đòn phủ đầu, đẩy tiểu cô
nương kia cho nguyệt lão 2238.
"Ta ỏ ký túc xá nha~" 2238 chỉnh
lại sắc mặt, nắm chặt cơ hội nó với Trần Ưng: "Tình huống là thế này.
Chúng ta ở một thế giới khác song song với thế giới của các ngươi. Ngươi có thể tưởng tượng một chút, giống như hai thế giới cùng chuyển động
vậy, năng lượng có thể gọi là vĩnh hằng. Ta là nguyệt lão số 2238, công việc của ta chỉ là chấp hành theo lệnh, dẫn dắt những người hữu duyên
đến với nhau, lại để cho người hữu tình trỏ nên thân thuộc với nhau hơn. Chúng ta có một hệ thống chỉ đỏ, trong một lần tình cờ, phát hiện ra
nàng có chút năng lực, ví dụ như nàng có thể đến một thế giới khác. Mễ
Hi cũng là do hệ thống chỉ dẫn mà tới đây."
Khiết??? ta không hiẻu lắm~~
"Ngươi là tác giả, Nguyệt Lão là bút danh?"
"Ngươi hãy nghe ta nói hết." Nguyệt lão 2238 nói đến công việc của mình thì vô cùng chăm chú: "Mễ Hi chính là sống trong cái niên đại kia, cũng giống
như người cổ đại của các ngươi, cách sống và văn hoá đều tương đồng, cho nên ngươi cũng thấy cách ăn mặc của nàng rồi đấy, nàng mặc quần áo cổ
trang, đây là bộ dạng bình thường ở thế giới kia."
"Nàng mặc quần áo như thế tới làm gì?" Trần Ưng quyết định hỏi đến cùng, anh muốn biết đến cùng là có chuyện gì xảy ra.
"Phụ thân của Mễ Hi là hộ quốc tướng quân, người trong nhà nàng bị hãm hại,
tài sản bị tịch thu hết. Mễ Hi tuy còn nhỏ nhưng vẫn quyét cầm đao
thương bảo vệ gia đình, cuối cùng một mình đấu với 18 người, vì vậy mà
chết."
"Nàng ta chết rồi?" Trần Ưng giật mình.
"Nàng vì
chữ hiếu mà chết, khiến cho các nguyệt lão vô cùng cảm động, quyết định
nối nhân duyên cho nàng. Mà nàng nguyên bản mệnh cũng chưa tận, chỉ là
rơi vào hoàn cảnh đột ngột, trở tay không kịp mới lâm vào kết cục kia.
Nguyệt lão bên kia hi vọng có thể bảo vệ mạng sống cho nàng, lại muốn
nàng tìm được hạnh phúc đích thực của cuộc đời mình, vì vậy liền hướng
hệ thống chỉ đỏ cầu xin giúp đỡ."
"Chết rồi không phải sẽ đầu thai sao? Tìm một nhà khả giả cho nàng ta đầu thai là xong."
Nguyệt lão lắc đầu: "Ta chỉ biết làm theo hệ thống chỉ đỏ, không biết đầu thai là cái gì. Ngươi trước đừng ngắt lời ta. Tóm lại là thế này, hệ thống
chỉ đỏ đã nhận thụ lý vụ này, nhưng bởi vì Mễ Hi tại thế giới kia đã
chết, cho nên muốn nàng đạt được hạnh phúc chỉ có thể cho nàng tái sinh. Thế nhưng việc này lại gặp phải vấn đề, Nguyệt lão bên kia còn chưa kịp buộc chỉ đỏ cho nàng, cho nên nàng không có chỉ đỏ hộ thân. Không có
chỉ đỏ bảo hộ, nàng chỉ có thể chống đỡ được ba năm. Việc tìm người hữu
duyên để buộc chỉ đỏ không phải là điều dễ dàng, thời gian ba năm này
cũng rất gấp rút, nhất định sẽ không đủ. Cuối cùng sự việc này cũng đến
tay ta, cho nên ta quyết định buộc chỉ đỏ cho nàng. Những ngày này, nàng ấy cần một chỗ ở, cũng cần một người chiếu cố. Ta nhờ vào hệ thống mà
tìm thấy ngươi, điều kiện của ngươi rất phù hợp, người lại vừa vặn quen
biết Trình Giang Dực, ta cùng với anh ta cũng là chỗ quen biết, cho nên
ngươi chính là người thích hợp nhất."
"Đợi chút, cái kết luận "thích hợp nhất" của ngươi là sao?"
Nguyệt lão 2238 ngừng lại một chút, giống như đang suy tư không biết nên giải
thích như thế nào. Trình Giang Dực bên này lập tức cướp lời: "Ta nói rồi mà."
Nói rồi? Trần Ưng ngồi thẳng dậy, doạ người ta chắc, lại
còn nói cái gì Nguyệt lão rồi xuyên việt, lại còn chết rồi sống lại, còn cái gì thích hợp nhất! Diễn đi, ta xem các ngươi diễn như thế nào?
"Ngươi là lựa chọn thích hợp nhất rồi, lý do chính là: Thứ nhất, ca ngươi là
chủ quản công ty đối tác với ta, ngươi miễn cưỡng cũng được xem là người nhà. Người một nhà dễ nói chuyện lại rất đáng tin, nếu như xảy ra
chuyện gì bọn ta sẽ tìm ngươi tính sổ. Cái này rất dễ lý giải đúng
không? Lý do thứ hai càng dễ hiểu, ngươi có tiền a, việc thu dưỡng là vô cùng phù hợp."
Mặt Trần Ưng rơi đầy hắc tuyến, lý do nghe hay thật. Mẹ nó, phù hợp ở điểm nào không biết.
"Tôi còn lý do thứ ba nữa nha, trừ tôi ra, tôi làm gì thấy ai lá gan lớn như cậu, hơn nữa còn có chút lương tri, giao tiểu cô nương này cho cậu tôi
cũng yên tâm được phần nào."
Đây là khen người khác cũng không
quên đánh bóng mình đúng không? Trần Ưng rất khinh thường, Trình Giang
Dực người này không thu dưỡng cô nương người ta thì thôi, lại muốn đẩy
rắc rối cho người khác, có thể làm được việc này mà còn muốn cùng anh
nói chuyện lương tri? Lại còn nói yên tâm phần nào nữa?
"Cậu nói
như vậy là chưa hiểu rõ tôi rồi, ngày nào tôi cũng đưa tay lên ngực, làm gì thấy cái lương tri kia ở đâu. Thật ra anh trai tôi mới lương thiện , cũng rất có tiền, lại càng là người một nhà, cậu cứ việc đi tìm anh ấy, anh ấy thích hợp hơn nhiều." Đẩy rắc rối cho người khác chính là sở
trường của anh mà. Trình Giang Dực đẩy anh xuống hố, anh sẽ đẩy anh trai mình xuống hố theo, hơn nữa nếu nói việc lần này Trần Phi không biết,
có đánh chết anh anh cũng không tin, cho nên anh đẩy anh trai mình xuống hố tuyệt đối sẽ không day dứt.
"Cậu nhìn cậu xem, bao nhiêu
người trông cậy vào cậu, cậu lại muốn đẩy cho anh trai. Anh trai cậu
không rảnh rỗi a, cậu ta còn phải giúp công ty kiếm tiền, công việc bề
bộn như vậy, thời gian đâu ra mà chiếu cố tiểu cô nương này. Cậu so ra
vẫn rảnh rỗi a."
"Tôi rảnh rỗi khi nào?" Trần Ưng muốn thật muốn nổ tung: "Tôi công việc cũng rất bộn bề đấy."
"Cậu có nhiều nhân viên như vậy để trưng bày sao, để bọn họ làm đi."
"Thế anh trai tôi không có nhân viên sao?'
"Không nhiều bằng của cậu."
Đó là sự thật, rất có logic. Trần Ưng đặt tay lên chân mình, tiếp tục phản kích: "Anh trai tôi khẳng định không rảnh rỗi, thế còn cậu, cậu có vợ
nha, hai người các cậu cùng nhau chăm sóc cho cô nương kia là thích hợp
nhất."
"Chúng tôi không được."
"Vì sao?"
"Bọn tôi chuẩn bị có con, vận động tạo người không tiện có thêm người, mà thiếu nữ vị thành niên lại càng không phù hợp."
Mặt Trần Ưng đen đi một nửa, đã làm chuyện không biết xấu hổ như vậy lại
còn nói ra ngoài miệng trước mặt bao nhiều người như vậy? Đáng cười hơn
chính là, cậu ta nếu đã không muốn cho cô nương nhà người ta biết, thế
nhưng lại nói hết trước mặt người ta rồi còn gì?
"Tôi còn chưa
nói hết nha." Trình Giang Dực lại tiếp tục với công tác thuyết phục của
mình: " Tôi còn lý do cuối cùng, bán trò “Tìm lang” kia cho cậu, đúng
không? Cậu chăm sóc Mễ Hi, tuy không quá liên quan tới tôi nhưng chung
quy thì tôi vẫn thiếu cậu một nhân tình, đến lúc đó trò chơi ra mắt thị
trường, cần điện ảnh, truyền hình vân vân…, lúc cần hợp tác, tôi sẽ ưu
tiên cho cậu. Cậu xem, tôi cũng trả giá đấy thôi.”
"CMR cậu chuyển nhượng bản quyền cũng cần kiếm cớ sao?"
"Đương nhiên là cần nha, vạn nhất người khác đưa ra giá cao hơn cậu, đến khi
đó tôi cũng có lấy một lý do để thuyết phục bản thân."
Trần Ưng
thật sự muốn hướng cậu ta giơ ngón tay giữa. Nhưng mà nói thật, bản
quyền trò chơi "tìm lang" kia rất hấp dẫn, so với trò "kiếm hiệp" càng
có lực hấp dẫn hơn. Chỉ là còn chưa hoàn thành, bản quyền cũng chưa thể
đăng ký, thế nhưng phần thiết kế cùng cốt truyện anh có nhìn qua, rất
thú vị, chắc chắn sau này sẽ bán được tiền.
"Tôi đã nói với cậu." Trình Giang Dực lại tiếp tục nói tiếp, lần này anh ta nói rất ngắn gọn, vô cùng chăm chú: "Nguyệt lão thật sự tồn tại, hệ thống chỉ đỏ kia cũng không sai, đây không phải là một vở diễn hay câu chuyện nào cả."
"Tôi lúc đầu đã hôn mê bất tỉnh, là nhờ có sợi chỉ đỏ hộ thể mới có thể tỉnh lại, khi đó Tiểu Bồi đã qua đó tìm được tôi."
Trần Ưng sững sờ, một nhà tâm lý học đến một thế giới khác tìm nhân duyên,
câu chuyện này như thế nào nghe thật quen tai. Đúng rồi, anh bỗng nhiên
hiểu ra, đây chính là kịch bản của trò "tìm lang" kia. Anh lập tức liếc
mắt nhìn Trình Giang Dực.
"Đây không phải là tôi
biên soạn, cũng
không phải là ý kiến của tôi. Đây là chuyện có thật. Tôi chỉ là ghi chép lại rồi sắp xếp nó để thiết kế ra trò chơi kia mà thôi. Chỉ là muốn
dùng phương pháp này để vĩnh viễn lưu giữ tình yêu với Tiểu Bồi."
"Ngươi còn nói sẽ cho ta lấy việc này đưa đến mọi người, để mọi người biết quý trọng, nỗ lực và bao dung hơn trong tình yêu." Nguyệt lão 2238 nói chen vào, cho nên hắn ta (2238) mới cho phép bọn họ tạo ra trò chơi theo
những tình tiết của anh.
Trình Giang Dực phất tay ý bảo anh đừng
ngắt lời. Anh tiếp tục nói với Trần Ưng: "Chuyện này không cần hoài nghi nữa, đây chính là sự thật. Anh trai cậu cũng biết. Việc của Mễ Hi cậu
ta cũng biết rồi. Trần Ưng, hệ thống chỉ đỏ chọn đúng cậu, tự nhiên sẽ
có đạo lý của nó. Cậu cứ chăm sóc tốt cho nàng, cũng không quá lâu đâu."
Trần Ưng nhướn mày: "Thế nào là không quá lâu?"
"chỉ cần chờ đến ki cột được chỉ đỏ."
Trần Ưng tiếp tục nhướn mày: "Vừa rồi Nguyệt lão kia nói qua việc buộc chỉ
đỏ rất khó, ít nhất cũng phải mất ba năm, vậy mà cậu nói không quá lâu,
cậu thử sờ lên ngực mình xem, lương tri của cậu để đâu rồi?"
"Hắn ta muốn nói là về tầm quan trọng của việc này, còn điều ta muốn nói là
các mốc thời gian để thục hiện, hai phương diện này hoàn toàn bất đồng,
dùng từ ngữ tất nhiên sẽ không giống nhau, cái này vẫn nên để ngươi dùng chỉ số thông minh đê lý giải đi."
Nguyệt lão 2238 nhìn bên này
rồi lại nhìn bên kia, xem người này rồi lại xem người kia, hai người
tranh giành lời nói của nhau mãi vẫn không có hồi kết, tốt nhất vẫn là
để hắn xen vào đi.
Đúng lúc này Tô Tiểu Bồi đưa Mễ HI đi ra. Mễ
Hi đã thay đổi một bộ quần áo thể thao thoải mái, quần dài áo dài cùng
một đôi giầy Cavans, tóc dài buộc đuôi ngựa, nhìn từ trên xuống dưới đều không khác gì con gái hiện đại. Cô thấy mọi người đang nhìn mình thì co người lại. Mở to hai mắt mấp máy miệng, tay chân như dư thừa không biết để đâu.
Trần Ưng nhìn cô, mắt long lanh như nước, thần sắc đơn
thuần, hoàn toàn không giống khí chất mấy cô gái hiện đại. Anh đột nhiên lại phát hiện ra mình có phần tin tưởng lí do của bọn họ, tuy vô nghĩa
nhưng anh vẫn có phần tin.
Nếu không thì sao Mễ Hi này lại đột nhiên nhảy lên xe anh ta?
Cô rơi xuống từ trên trời, anh vẫn không tài nào giải thích nổi tình huống này.
Anh từng nghe anh trai có nói qua Trình Giang Dực từng có kinh nghiệm đặc
thù, mà tên Nguyệt lão 2238 này cũng chẳng giống người điên, hai tên đàn ông này có không tin được thì Tô Tiểu Bồi cũng không phải loại phụ nữ
hay nói giỡn linh tinh. Nhưng nếu việc này có thật, vậy tại sao hệ thống tơ hồng lại chọn trúng anh? Anh có chỗ nào phù hợp?
“Nếu tôi không nhận nuôi cô ta thì sao?” Anh hỏi.
Không có ai trả lời anh, chỉ có Tô Tiểu Bồi thở một tiếng thật dài.
Mễ Hi nghe được lời của anh cũng khẽ chấn động, mím chặt môi, mặt ngoắt qua một bên nhưng vẫn bướng bỉnh cúi đầu.
Trần Ưng nhìn nét mặt và ngón tay đang xoắn lại của cô, nhìn một lát trong
lòng lại mềm nhũn. Cô ấy hình như rất đáng thương. Chuyện này, thật ra
chuyện này cũng không có gì lớn, chỉ là cho cô ấy một chỗ ở, không để cô ấy chết đói là được. Những cái khác mấy người này tự xử lí là được mà?
Trần Ưng hắng giọng một cái, chú ý Mễ Hi vụng trộm liếc anh một cái. Anh
bỗng nhiên ý thức được vừa rồi mình nói vậy trước mặt cô ấy có phần
không pải phép, cô bé mới đến, chưa quen cuộc sống nơi này, tất cả mọi
người đã nói cô ấy chỉ có thể trông chờ vào anh mà anh lại không khách
khí như vậy. Nhưng quả thật anh không cam lòng yếu thế như vậy. Sao lại
cứ phải là anh?
“Ờm, cô bao lớn rồi?” Anh hỏi, trước cứ làm rõ tình huống đã rồi nói sau.
“Mười, mười bảy rồi, sắp mười tám rồi.” Nguyệt lão dường như nhìn ra anh có ý
nhượng bộ, hấp tấp nói, còn moi ra một tờ giấy từ trong túi quần. “Tuổi
này là hiểu chuyện rồi, sẽ không phiền đâu. Mễ Hi cũng rất nghe lời
nữa.”
Trần Ưng liếc nhìn anh ta một cái, hỏi anh hả? Tích cực cái khỉ khô ấy. Như bọn buôn người vậy, nguyệt lão vậy sao mà tin đây?
“Sinh nhật ngày 15 tháng giêng.” Mễ Hi tự trả lời.
“Cô đồng ý đi theo tôi hả?” Trần Ưng lại hỏi, giọng điệu có phần khiêu
khích. Nếu là con gái nhà người ta không muốn, mấy người khác cũng đừng
hòng nói nhảm, cô ta muốn thế nào ai mà nhúng tay vào được. Ừ, vậy là
công bằng nhất. Cô ta không thích anh, cho nên cơ hội nói không muốn là
rất lớn.
Mễ Hi ngó qua nguyệt lão, lại nhìn qua Tô Tiểu Bồi, sau
đó quay đầu trở về. Ai cũng nhìn ra được cô không tình nguyện, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Xin nhờ chú chiếu cố.”
Trần Ưng muốn chửi bậy
thật đấy. Tình hình chó má gì vậy? Mẹ. Không ổn không ổn! Cô nhóc à,
không phải cô một mình đánh mười tám gã đàn ông đó sao? Mù quáng không
phải đức tính tốt đâu, đừng nghe lời người ta làm chi. Anh nhìn mấy
người xung quanh, bọn họ đều đang ngó chừng anh. Mà Mễ Hi cũng khẽ cắn
môi nhìn trộm anh, Trần Ưng hấp háy môi, đám này như đám tú bà đang bán
người, mà anh ta cứ như là khách làng chơi vậy. Không đúng, phải nói là
cô nhóc đáng thương bị người ta lừa bán.
Nếu anh không nhận nuôi cô ấy thì sẽ thế nào? Trần Ưng do dự.
“Đây.” Nguyệt lão sốt ruột, cầm tờ giấy trong tay nhét cho Trần Ưng. “Đây là
tư liệu và các loại giấy chứng minh cho Mễ Hi, giao cho anh.”
Trần Ưng nhận lấy rồi nhìn qua. Chỉ nhìn một cái mà thôi, anh không tò mò,
vẫn chưa có quyết định cuối cùng đâu. Còn phải xem xét, má nó! Anh nhảy
dựng lên.
“Mẹ, mẹ kiếp, sao cô ta đã có tên trong hộ khẩu nhà tôi rồi?”
“Anh là người giám hộ đó.” Nguyệt lão 2238 trả lời.
“Hệ thống tơ hồng của các anh còn xử lý thủ tục di chuyển hộ khẩu hả?” Trần Ưng nghiến răng nghiến lời, “Còn trộm cả hộ khẩu gốc này!”
“Không, không.” Nguyệt lão khoát mạnh tay, “Tôi không trộm hộ khẩu gốc mà, anh trai anh đưa đấy.
Sặc, mẹ nó chứ. Đúng là cướp trong nhà khó phòng.
“Cậu còn gì muốn hỏi nữa không?” Trình Giang Dực hỏi anh.
Trần Ưng giận à, muốn hỏi nhiều là đằng khác, nhưng mà… mấy cái này không
phải trọng điểm! Trọng điểm là anh vừa bị đám này liên thủ tính kế đúng
không? Kể cả anh ruột anh luôn? Tình thân đâu rồi? Nhân tính đâu rồi?
Đâu mất cả rồi?
Trong đầu Trần Ưng đã mắng không dưới mười vạn
chữ thô tục. Anh nhìn Mễ Hi, cô nhóc đang nhìn Tv, đối với cô mà nói,
thế giới này quả thực quá lạ lẫm. Anh nhìn cô, không hiểu sao lại mềm
lòng. Việc này cũng không trách cô bé được, cô cũng là người bị hại.
Chết cũng không được chết tử tế, còn bị đưa tới cái nơi quỷ quái để
người đáng tuổi chú này thu nuôi.
Đám người kia nhìn chòng chọc vào anh. Mẹ nó, quá khốn nạn.
Bọn họ có cân nhắc qua cảm nhận của cô bé chưa? Không thấy cô bé biểu lộ
thất lạc khổ sở lắm sao? Tâm tính lương thiện cái con khỉ.
“Xem ra cậu ta không có vấn đề gì đâu, quyết định vậy đi!”
Đợi, đợi đã, anh đồng ý khi nào vậy? Anh còn chưa nói đồng ý mà. Nhưng trong lòng anh lại đã tính dọn phòng cho cô ấy ở, đổi lại ga giường vỏ chăn
rồi.
Thiện lương quá đúng là hay gặp quỷ mà.