Trần Ưng đến công ty
lúc 10 giờ, lúc anh bước vào phòng họp thì đã muộn mất 3 phút, 10h 03.
Việc này khiến anh rất khó chịu, tự mình đặt ra thời gian hội nghị mà
còn đi muộn, việc này đã làm trái với yêu cầu công việc của anh. Nhưng
việc này cũng không ảnh hưởng đến việc anh mắng chửi người.
Trần
Ưng có cha là ông trùm trong giới truyền thông, ông của anh có chút của
cải, nhưng thật sự phát đạt thì phải kể đến cha là Trần Viễn Thanh. Ông
thành lập vương quốc truyền thông Trần gia, làm ăn càng ngày càng lớn,
bao gồm đầu tư, truyền thông, điện ảnh, sản xuất phim, chương trình giải trí, quảng cáo, rạp chiếu phim, cơ sở điện ảnh và truyền hình vân… vân, tất cả đều trong phạm vi nghiệp vụ. Hai anh em Trần Phi, Trần Ưng từ
nhỏ cá tính rất khác nhau, Trần Phi tương đối ít nói, thận trọng, thành
tích học tập rất tốt, nhưng Trần Ưng lại rất nghịch ngợm, phản nghịch,
trước đây ỷ vào nhà mình có tiền nên gây nên không ít rắc rối. Trần Viễn Thanh là một người cha nghiêm khắc, con cái không được nuông chiều từ
nhỏ, cho nên ngay từ khi còn nhỏ việc quản thúc này đặc biệt nhiều, thậm chí còn cắt hẳn tiền tiêu vặt, có khi còn không đến sở cảnh sát nộp
tiền bảo lãnh cho Trần Ưng, khiến cho Trần Ưng vì đánh nhau mà phải ngồi trong sở khá là lâu.
Cuối cùng Trần Ưng vẫn không ai quản nổi,
hồi học đại học còn tự ý nghỉ học ra ngoài gây dựng sự nghiệp, lão già
không cho tiền, anh có thể tự mình kiếm được, đương nhiên số tiền đó
không đáng nhắc tới với Trần Viễn Thanh, nhưng số tiền đó cũng đủ để
Trần Ưng và mấy người bạn mở công ty phát triển sự nghiệp.
Trần
Ưng luôn đi khắp nơi để tìm kiếm cái lạ, phơi nắng nhiều thành than đen, hút thuốc uống rượu, thường không lần ra tung tích. Trần Viễn Thanh
cũng định buông tha việc dạy bảo anh, dù sao thì đứa con này cũng rất
bướng bỉnh, nhưng cũng may không phải người xấu, không làm chuyện xấu
gì, trong mắt anh, dường như kiếm ra tiền là chuyện không tồi. Trần Viễn Thanh đều đặt mọi hy vọng trên người con trai trưởng là Trần Phi.
Có lẽ thế sự khó lường, Trần Ưng vừa chơi bời lập công ty vừa chạy đi học, anh ta có chủ ý của mình, không ai quản lại trở nên ngoan ngoãn. Trần
Phi lại được cha sắp xếp đâu vào đấy. Lúc học đại học anh đã nhậm chức ở công ty cha mình, sau khi tốt nghiệp chuẩn bị xuất ngoại, vừa đào tạo
chuyên sâu vừa luyện tập quản lý gia tộc ở nước ngoài, sau này trở về kế thừa gia nghiệp. Kết quả lúc học đại học anh ta lại kết giao với một
người bạn tên là Trình Giang Dực. Hai người có cùng chí hướng, cùng nhau gây dựng sự nghiệp làm IT. Việc này khiếncho Trần Viễn Thanh rất tức
giận.
Lúc đó Trần Ưng kinh doanh cũng rất khá, cũng có danh tiếng trong ngành. Quan trọng nhất là anh rất có hứng thú, hàng năm đều đi ra ngoài vài chuyến, vừa đi chơi lại vừa kiếm được tiền khiến anh rất
thoải mái, tự do tự tại. Nhưng sự thoải mái đó đến lúc anh sắp tốt
nghiệp năm đó lại kết thúc. Tập đoàn truyền thông của Trần Viễn Thanh
xảy ra vấn đề, người đứng đầu tranh quyền nội đấu, không có người tài,
công ty bị thiệt hại nặng nề, Trần Viễn Thanh lo lắng quá độ dẫn đến mệt mỏi. Khi đó công ty của Trần Phi và Trình Giang Dực cũng trong tình
trạng nguy kịch, hai người mang theo mấy anh em ở lại phòng tăng ca
không biết ngày đêm. Trần Ưng xem xét mãi, sau đó mới nghĩ, thôi được,
dù sao cũng đã nghênh ngang khắp nơi nhiều rồi, anh không hi sinh thì
còn ai hi sinh nữa đây. Vì vậy anh gói ghém mọi việc, giao công ty cho
đám bạn tốt để họ làm tiếp, mình lại mặc âu phục thắt cà vạt tới công ty của Trần Viễn Văn làm việc.
Mẹ của Trần Ưng là người hiền lành,
rất thương con, đã từng đau lòng vì Trần Ưng nên hỏi anh có tự nguyện
hay không. Trần Ưng lúc ấy đáp: “Cũng coi như là thoải mái, bây giờ con
coi như là con trai ngoan rồi, ngày nào cũng có mỹ nữ để ngắm, tiền tiêu không cần nhìn ví, vui gần chết.” Nói xong anh liền bị cha anh gõ một
cái.
Trần Ưng thật ra rất có tố chất của một công tử ăn chơi,
ngoại hình đẹp, khí chất cao ngạo, có tiền, từ nhỏ sống trong nhung lụa, được mọi người chú ý, nhưng kiến thức nhiều, lại tinh mắt, du lịch khắp thế giới kết giao không ít người, anh vào Nam ra Bắc, hút thuốc uống
rượu nói lời thô tục, nhưng đây cũng là cách để anh trấn áp tính cách
công tử hư đốn của mình. Anh tới công ty thường hay giả trầm mặt, Trần
Viễn Thanh hòa hoãn khắp nơi nên quan hệ rất rộng, nhưng muốn giải quyết nguy cơ thì phải cần thêm nhân tình thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn.
Nhân tình thì Trần Viễn Thanh đã làm đủ rồi, thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn đắc
tội lại cần người khác xử lý. Trần Ưng rất phù hợp, thân phận, tính
tình, tuổi tác.
Trần Ưng lúc vừa đến công ty đã khiến nơi này gà
bay chó sủa, thay máu một lượt. Trần Viễn Thanh nhận được rất nhiều lời
phàn nàn, nhưng chỉ trách cứ Trần Ưng vài câu cho người ta xem, thực tế
lại không ngăn cản anh. Mấy thành phần sâu mọt đều hiểu hết, nhưng anh
đủ thủ đoạn ngoan độc, không thể nói tình cảm, Trần Viễn Thanh không thể lật mặt anh đến mức lật đổ mình. Hai cha con kẻ xướng người họa, tốn
không ít thời gian ổn định lại công ty.
Sau đó Trần Ưng ra nước
ngoài, vừa đào tạo chuyên sâu vừa khai thác chuyện buôn bán bên ngoài.
Đường mở ra cho Trần Phi giờ lại đổi thành anh đi. Về sau lại về nước
phụ trách quoảng cáo, truyền thông và công ty chế tác Tam gia cũng tham
dự cùng hiệp trợ công việc của Trần Viễn Thanh.
Gần đây công việc của anh gặp phiền toái. Công ty quảng cáo bên này mất đi một khách hàng lớn lâu dài, liên quan đến quyền đại lý hơn bốn nghìn vạn. Đó là khách
hàng cũ, hợp tác ba năm rồi, tưởng rằng đã nắm chắc, kết quả đối phương
lại nói có công ty khác có điều kiện tốt hơn.
Có thể đồng ý
không? Đương nhiên là không thể để chuyện này xuất hiện, chuyện tạm thời không ký kết này thực ra rất nghiêm trọng.
Người ở dưới nói đã
cố gắng nhưng không làm được, Trần Ưng đành tự thân xuất mã, nhưng trước khi anh ra tay, anh muốn tìm hiểu rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì mới có thể bắt bệnh hốt thuốc. Vì vậy mọi người viết báo cáo mấy ngày, thám
thính tư liệu và phương án của đối thủ, hôm nay báo cho anh. Mọi người
đều đã làm xong và chuẩn bị bị mắng.
Trần Ưng ngồi nghe giải
thích báo cáo, nhìn phương án biểu thị, cuối cùng lại bảo thư ký tắt
hình chiếu, mở đèn, anh hỏi: “Tôi nhìn không ra đối phương ưu tú hơn
chúng ta ở đâu? Điều kiện lại tốt hơn chỗ nào? Ai có thể giải thích một
chút không?”
Không có ai ừ hữ gì. Anh quay đầu nhìn tổng thanh
tra khách hàng, Giao Đường. Giao Đường lắp bắp nói vài câu. Cái gì phía
đối phương, Tổng giám đốc Trần tạm rời cương vị công tác, Phó Tổng giám
đốc Vương tạm thời lên quyết định. Bọn họ cũng đã làm việc với phó tổng
này vài lần, vốn vẫn rất tốt, chẳng hiểu sao sau đó lại thay đổi thái độ dần dần. Có lẽ đối phương đã ý định khác, có nguồn tốt.
Trần Ưng nghe nhưng mặt rất lạnh, toàn nói nhảm.
“Có ý định khác thì tại sao lại phải chủ động đề nghị hợp tác, tính dùng
chúng ta như cò sao? Dùng xong thì bỏ chúng ta qua một bên hả? Đối
phương không có đầu óc vậy sao? Văn kiện này đàm phán lâu như vậy rồi,
trước giờ vẫn thuận lợi, cuối cùng bây giờ mới xảy ra vấn đề, cái này
gọi là đối phương có nguồn khác?”
Giao Đường không nói lời nào.
“Sửa phương án, ngay cả điều kiện cũng chẳng buồn nói, đã nói thẳng ra là
tạm thời không ký kết, lại là mối khách cũ, đây là vấn đề gì?” Trần Ưng
lại hỏi.
Trong phòng, tất cả mọi người đều im lặng.
Trần
Ưng nhìn đám người kia, anh vỗ bàn một cái, quát: “Không sợ thua, nhưng
ngay cả tại sao thua cũng không biết? Đầu các người chứa đậu phụ hết
hả?”
Quản lý Lưu Mỹ Phân trực tiếp phụ trách chuyện hợp tác lập tức ứa nước mắt.
“Khóc cái gì mà khóc, giữ lại đến lúc cuốn xéo khỏi đây hẵng khóc. Tôi đã
từng nói rồi, tôi không bắt buộc làm được hay không, nhưng chí ít cũng
phải cho tôi một lí do hợp lý. Ngay cả chút lý do cũng không tìm được,
đầu óc các người làm bằng cái gì thế hả?”
Không có người nói
chuyện. Trần Ưng nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào
trên người Lưu Mỹ Phân, cô ta cúi đầu cắn môi, lại cố gắng khống chế
nước mắt, đáng tiếc không thành công. Trần Ưng vô cùng bất mãn, khách
hàng là do cô ta đàm phán, cuối cùng xảy ra vấn đề gì thì cả cái rắm cô
ta cũng chẳng đánh nổi, ngày đầu tiên đi lăn lộn sao? Trần Ưng nhắm mắt
lại, lại nhìn những người khác, tất cả mọi người biết điều cúi
đầu xuống không dám nói.
“Đi ra ngoài.” Anh kiểm trách một tiếng. Mọi
người tham dự hội nghị đều im ắng cầm cặp văn kiện của mình lui ra. Trần Ưng nói với người phụ tá của mình, Kevin: “Chiếu lại phương án để tôi
xem lần nữa.”
Kevin làm theo. Trần Ưng chăm chú nhìn lại một lần, nhịn không được lại mắng: “Mẹ nó, dùng cách rác rưởi này đẩy hàng của
chúng ta hả?” Phương án của đối phương rõ ràng là làm gấp hơn bọn họ,
làm sao tỉ mỉ bằng bọn họ bỏ hết tâm tư tinh lực ra cân nhắc được?
“Cậu lén đi tìm bọn họ hỏi thử xem, có điều gì lúc nãy không dám nói không,
tốt nhất là nói ra ngay, bằng không tôi sẽ không khách khí đâu.”
Kevin gật đầu thu nhập đồ đạc lui ra ngoài. Anh lại ngồi nghĩ ngợi một lát.
Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã là 12 giờ trưa, anh chợt nhớ tới trong
nhà còn có một người chở anh về bao cơm, không khỏi lại mắng một câu thô tục.
Lúc anh trở lại văn phòng, thư ký Lữ Nhã đặt một tập tài liệu cần kỳ lên bàn
“Hôm nay chưa cần thiết đúng không?”
“Vâng.”
“Mai tôi xem.” Trần Ưng cầm lấy túi máy tính, cũng không mở mà đi ra ngoài.
“Bưu kiện hôm qua nói bọn họ chuyển, lát nữa cô lấy giùm tôi. Buổi chiều tôi không tới công ty.”
Lữ Nhã lại vâng một tiếng, Trần Ưng đứng cạnh cô nghĩ ngợi, anh vốn định hẹn ăn cơm với tổng giám đốc Tần Văn
của Vĩnh Khải, nhưng Tần Văn ra nước ngoài vẫn chưa về, anh phải đợi,
nhưng bây giờ anh lại đổi ý. “Phía Vĩnh Khải, tên phó tổng lần trước
chúng ta gặp mặt nói chuyện tên gì ấy nhỉ? Cô bảo Kevin liên lạc, hẹn ăn cơm tối với phía đối phương Hậu Thiên. Xem đối phương có phản ứng gì,
nếu anh ta vui mừng đồng ý, cô và Kevin tắt điện thoại nửa giờ, sau đó
gọi cho đối phương lần nữa, bảo là Kevin tính sai giờ, tôi không rảnh,
đợi lúc khác hẹn lại anh ta.”
“Vâng.” Lữ Nhã đứng bên cạnh đáp.
Không hỏi nhiều tại sao Trần Ưng lại làm như vậy, cô và Kevin đều là
những người giàu kinh nghiệm, đi theo anh nhiều năm, sớm đã quen thuộc
phương pháp làm việc. Mặc dù có hơi kinh ngạc vì sao không tranh thủ ra
tay đoạt lại hợp đồng, những cũng sẽ không nghi ngờ quyết định của anh.
Trần Ưng vừa đến nhà, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng TV, là bộ phim máu chó,
nhân vật bên trong đang hùng dũng đọc lời kịch, Trần Ưng tức giận bĩu
môi, sau này anh không có thời gian để cướp TV với cô bé này rồi.
Trần Ưng đóng cửa đi vào, lại phát hiện ra Mễ Hi không xem TV, cô bé dựa vào sa lon ngủ rồi. Trần Ưng giật lông mày, cũng khó trách, đứa nhỏ này tối hôm qua không ngủ, bây giờ chắc chịu không được rồi. Anh nghĩ ngợi
chút, cảm thấy hai cái bánh bao sáng nay vẫn đủ để cô no tới giờ, cứ để
cô ngủ vậy.
Trần Ưng để cặp lại vào thư phòng, vào phòng Mễ hi
cầm chăn mền ra đắp cho cô. Lúc đắp còn cẩn thận né xa một chút, sợ cô
vung nắm đấm tới. Nhưng cô bé lại không tỉnh. Trần Ưng nghĩ nhất định là cô rất mệt. Anh đắp xong chăn xong liền mở tủ lạnh lấy nước trái cây
uống, bước đi thong thả vào thư phòng, mở máy tính xem email. Xem được
hai tin, anh nhận được điện thoại của thư ký Lữ Nhã, Kevin và Lữ Nhã làm theo lời anh, đùa giỡn người ta, Vương Binh, phó tổng giám đốc nghe
xong điện thoại lại nói hôm nay Trần Ưng không rảnh thì có thể đợi ngày
mai hoặc tối nay được không?
“Ừ.” Trần Ưng nhếch môi, xem ra anh
không đoán sai. Vương Binh này có vấn đề. Hợp đồng vẫn do ông chủ ký
tên, dùng mấy thứ rác rưởi đã đẩy được hàng của họ, trừ phi ông chủ Tần
Văn của Vĩnh Khải bị bịp, bằng không thì chuyện này không thể xảy ra.
Xem ra anh đã biết vấn đề nằm ở đâu rồi.
“Được, vậy hôm nay đi.”
Lúc nên nể tình thì vẫn phải nể tình. “Cô trả lời Vương Binh đi.” Nên ra vẻ lúc được ra vẻ. “Đầu tiên cứ nói là sửa lại thêm phiền, tôi không
muốn, thời gian địa điểm cho anh ta chọn, tôi tiện hết, dù sao tôi cũng
là ông chủ.”
Lại nói thêm vài câu, anh cúp điện thoại, vừa ngẩng
đầu đã thấy Mễ Hi đang đứng ở cửa phòng sách, không dám đi vào, hiển
nhiên là nhớ rõ lời hôm qua Nguyệt Lão 2238 dặn.
“Đánh thức em sao?”
Trần Ưng tắt máy tính, đi ra ngoài.
“Xin lỗi. “Mễ Hi lại hành lễ: “Cũng không phải cố ý ngủ. Lần sau nhất định không như thế nữa.”
“Mệt nhọc thì ngủ ngủ, không có việc gì.” Trần Ưng đánh giá cô, đuôi ngựa
được tháo ra, tóc thẳng lại dài, đen bóng. Cô đã ngủ một giấc nhưng
dường như vẫn còn buồn ngủ, quần áo mặc trên người có hơi lớn. Trần Ưng
nhíu mày, xem ra chẳng những phải đưa cô đi ăn cơm còn phải đưa cô đi
mua giày mua quần áo, còn mua đồ dùng hằng ngày cho cô. Dựa vào Trình
Giang Dực cùng Tô Tiểu Bối thì không đáng tin chút nào, cô bé vẫn có
nhiều chỗ bất tiện. Anh nhất thời không nghĩ ra nổi mua gì cho cô nên
quyết định đến cửa hàng rồi tính sau.
Vì vậy “chú đỡ đầu” dẫn “cháu gái” đi ra ngoài.
Trần Ưng khách khí hỏi Mễ Hi muốn ăn cái gì. Mễ Hi suy nghĩ: “Nếu chú không ngại, vậy tới tiệm bánh bao vô cùng ngon kia nhé.”
Tiệm bánh bao? Mặt Trần Ưng đen sì. Nhóc này chỉ biết mỗi bánh bao thôi hả?
Nhưng nhìn vẻ chờ mong của cô bé, lại còn chủ động yêu cầu, dù sao thì
cũng đã muộn rồi, bánh bao thì bánh bao vậy.
Lúc đến quán bánh
bao, Trần Ưng nhận được điện thoại của công ty môi giới, nói đã tìm được người giúp việc rồi, hỏi Trần Ưng có rảnh tới phỏng vấn không, Trần Ưng tính giờ rồi hỏi nửa giờ nữa được không, vừa hay anh đang ăn gần đó.
Phía bên kia cũng đồng ý.
Ăn xong cái bánh bao thứ hai, Trần Ưng
dẫn Mễ Hi tới công ty môi giới xem người. Anh nói trước với cô, hôm nay
sẽ không có thêm cái bánh bao nào nữa hết, để cô hết hi vọng. Sau đó lại nói cho cô biết anh sẽ thuê một người nấu cơm buổi trưa làm bạn với cô
bé, nên anh sẽ đưa cô đi chọn một người thích hợp.
“Mua hạ nhân.” Mễ Hi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Trần Ưng xoa xoa mặt, cố gắng khống chế biểu hiện trên mặt.
“Không, không phải hạ nhân.” Dân chủ tự do. Quyền lợi ngang hàng, cháu hiểu
không hả? “Không phải, cô ấy đến làm việc, cô ấy đến giúp chúng ta giải
quyết khó khăn, chúng ta trả công cho cô ấy, hai bên ngang hàng.”
Mễ Hi nghĩ ngợi một chút, lại gật đầu. “Chú chớ lo, ở quê cháu cũng không
khắt khe với hạ nhân, không đánh không mắng. Ở đây không gọi là hạ
nhân.”
Còn chớ lo, không đánh không mắng cái gì. Trần Ưng dứt
khoát bĩu môi, nghĩ chút lại nhắn nhủ: “Cô ấy không phải hạ nhân, cháu
cũng không ức hiếp cô ấy. Nếu cô ấy không tốt với cháu, cháu cứ nói với
chú, chú sẽ đổi người.”
Mễ Hi chăm chú gật đầu, “Cảm ơn chú.”
Trần Ưng lại nghĩ, có thật là có thể không lo không, một đứa nhóc thế này, sao anh có thể không lo chứ.