Editor: ღDuღ
Ăn cơm tối ở lầu một xong, Diệp Đàn im lặng một hồi, rồi nói, “Này, nam thần, tôi về phòng nghỉ ngơi, anh ăn xong thì cũng về phòng luôn đi, nhớ kỹ ngủ sớm một chút.”
Ngọc Bạch Y đặt bát đũa trong tay xuống, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn chăm chú Diệp Đàn.
Diệp Đàn bị ánh nhìn của hắn làm cho chột dạ, không biết cảm giác chột da từ đâu ra, vì vậy khó khăn hỏi một câu, “Nam thần, ách, làm sao vậy?”
Ngọc Bạch Y thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng trả lời: “Không có gì.”
Sau đó hắn đứng lên, giơ một tay ra trước Diệp Đàn.
Ngón tay hắn rất dài, đốt ngón tay rõ ràng, móng tay cũng vô cùng sạch sẽ gọn gàng, xòe ra trước mặt Diệp Đàn, Diệp Đàn có cảm giác cuối cùng mình cũng biết như thế nào gọi là ‘Thon dài như ngọc’.
Cô không kìm lòng được mà giơ bàn tay phải của mình đặt vào.
Sau đó Ngọc Bạch Y nhẹ nhàng nắm chặt, lòng bàn tay ấm áp của hắn có chút mát lạnh, nhưng rất thoải mái.
“Đi thôi.”
Tiếng nói Ngọc Bạch Y nhàn nhạt, ánh mắt cũng bình lặng, Diệp Đàn ngoan ngoãn để Ngọc Bạch Y nắm tay, đi vào thang máy.
Diệp Đàn liên tục cúi đầu nhìn chăm chú bàn tay hai người, bàn tay của hắn rất rộng, khiến người ta có cảm giác yên tâm, hoàn toàn bị bao phủ bởi hắn.
Nói chung sau khi kết hôn, quan hệ hai người không còn giống trước, chỉ đơn giản là một cái nắm tay, cũng khiến cô suy nghĩ lung tung.
Cảm giác rằng hắn sẽ dành một đời bảo vệ chăm sóc mình.
Ngọc Bạch Y phát hiện ánh mắt Diệp Đàn, cúi đầu hỏi cô: “Sao thế?”
Diệp Đàn lắc lắc bàn tay đang nắm tay Ngọc Bạch Y: “Nam thần, anh rất thích nắm tay phải không?”
Thường ngày Ngọc Bạch Y cũng hay dắt tay cô đi.
Bắt đầu từ lúc nào nhỉ? Hình như bản thân cô dần dần có thói quen để Ngọc Bạch Y nắm tay.
Diệp Đàn nâng bàn tay nơi hòa quyện giữa hai người lên, nhìn thẳng vào, quan sát một lúc, sau đó cười nói, “Giống như mẹ vậy.” Diệp Đàn nhìn bàn tay Ngọc Bạch Y bao bọc lấy mình, “Sao tôi lại thấy mình trở thành trẻ con chứ.”
Mỗi giây mỗi khắc đều muốn nắm tay cô, giống như sợ sẽ đánh mất cô vậy.
Ban đầu, Ngọc Bạch Y định để mặc Diệp Đàn làm loạn, yên lặng lắng nghe, vừa nghe cô nói vậy, hắn lập tức rút tay mình lại.
Diệp Đàn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, có chút kinh ngạc nhìn Ngọc Bạch Y.
“Anh là…” Tức giận?
Diệp Đàn chưa nói hết, ngón tay Ngọc Bạch Y và ngón tay cô liền xen kẽ vào nhao, mười ngón tay đan xen.
Hắn hơi nghiêng người, cúi đầu hôn vào giữa trán Diệp Đàn, tựa như chuồn chuồn lướt nước, hắn chỉ hôn nhẹ, sau đó liền rời đi.
“Tôi càng thích làm vậy hơn.” Hắn giữ chặt tay Diệp Đàn, hô hấp tương đối gần, hắn chân thành nói: “Tiểu Diệp, tôi là chồng em.”
Không phải là mẹ.
Đây là lần đầu tiên hắn gọi cô là Tiểu Diệp.
Hắn từng gọi cô là Diệp Đàn, cũng gọi là cô gái, nhưng đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng nói lạnh nhạt để kêu Tiểu Diệp.
Hết sức thân mật.
Khuôn mặt Diệp Đàn dần đỏ lên, cô bắt đầu nói lắp bắp: “Có thể, có thể đứng xa tôi ra một chút không? Đứng quá gần rồi.”
Ngọc Bạch Y chậm rãi lên tiếng, rồi hôn lên khóe miệng Diệp Đàn một cái, mới đứng thẳng người lên, “Có thể.”
Tay chân Diệp Đàn bị Ngọc Bạch Y làm cho luống cuống >[oo]<.
Cửa thang máy mở ra, hắn dắt Diệp Đàn vẫn đang ngơ ngác đi ra ngoài.
Mười ngón tay đan xen.
Đây cũng là lần đầu tiên mười ngón tay bọn họ lồng vào nhau.
Thời tiết tháng bốn, năm, ban đêm trên núi còn có chút lạnh, vậy mà cô đã hồi hộp đến mức lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
“Tôi có thể… này…” Diệp Đàn đi phía sau Ngọc Bạch Y bỗng bước lên đằng trước, một bên căng thẳng nói, “Có thể buông tay ra được không, tay tôi toát mồ hôi.”
T_T rất mất mặt.
Nhưng mà Diệp Đàn kiên trì nói tiếp: “Hơi nóng, à, làm như vậy thấy hơi nóng.”
Tuy nhiên Ngọc Bạch Y càng nắm chặt hơn.
“Tôi rất thích như vậy.” Giọng hắn có chút lành lạnh, nhưng đối với Diệp Đàn, cô cảm thấy thế là dịu dàng rồi, “Giống như đang nắm cả thế giới trong tay.”
“Nếu như nóng, tôi có thể hóa lạnh một chút.” Ngọc Bạch Y kéo Diệp Đàn, yên lặng đi qua lối dài nhỏ hẹp, giọng nói của hắn thật xa xăm, mỗi từ mỗi chữ đều như kéo dài thời gian yên bình, “Xin em đừng từ chối tôi được không?”
Diệp Đàn: T_T a…
Hoàn toàn… không có cách từ chối a…
Diệp Đàn giãy giụa chốc lát, sau đó cam chịu số phận đẩy đưa.
Trong bàn tay có lòng bàn tay khác, thật là hạnh phúc.
Mãi suy nghĩ chuyện nắm tay, hiện tại Diệp Đàn mới phát hiện cô và Ngọc Bạch Y đã đi tới lầu bốn.
Hơn nữa đã đi tới trước cửa phòng cô.
… A định mệnh…
“Tôi tới phòng an toàn rồi, nam thần, ngủ ngon.”
Diệp Đàn “Khụ khụ” vài tiếng, muốn rút tay ra.
Ai nha má ơi thật xấu hổ quá xấu hổ, không thể tin được hai bọn họ là vợ chồng cơ đấy.
Hoàn toàn…
Diệp Đàn giựt giựt, không nhúc nhích, cô ngẩng đầu nhìn Ngọc Bạch Y.
Ánh mắt Ngọc Bạch Y thâm sâu âm trầm, như che giấu bí mật trong giếng cổ nghìn năm, sâu không thấy đấy, không hề gợn sóng.
Diệp Đàn không tự chủ được né tránh ánh mắt của hắn, nghiêm mặt nhắc nhở: “Này, nam thần, phòng của anh ở lầu hai.”
Rốt cuộc Ngọc Bạch Y cũng thả lỏng bàn tay hai người, hắn xoa đầu Diệp Đàn, sau đó thấp giọng nói, “Cô gái ngốc nghếch.”
Diệp Đàn tiễn Ngọc Bạch Y đi sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Cô dựa trên cửa suy nghĩ một hồi, nhớ lại
một câu của Ngọc Bạch Y lúc họ đứng trong thang máy, “Tiểu Diệp, tôi là chồng em.”
Cảm thấy, rất đau lòng, cũng có một chút hạnh phúc.
Ngọc Bạch Y, đã trở thành chồng của cô rồi.
Lời nói thật kì diệu, quan hệ giữa bọn họ cũng thật kì diệu.
Diệp Đàn suy nghĩ, sau đó liền gọi điện thoại cho Bạch Uyển Thư.
“Mình muốn đánh chết cậu quá.” Bạch Uyển Thư cười giỡn, “Bây giờ cậu với Ngọc Bạch Y ở núi Thanh Sơn sao? Đạo diễn đoàn phim thực là kẻ gian xảo nha.”
Diệp Đàn không hiểu: “Hả?”
“Hồi chiều nay mới công bố danh sách diễn viên, nhưng mà lúc đang rầm rộ, đoàn phim các cậu lại chạy tới núi Thanh Sơn, phóng viên muốn đuổi theo phỏng vấn cũng không được.”
Bạch Uyển Thư nói: “Nhưng mà như vậy cũng tốt, thân phận Ngọc Bạch Y có hơi đặc biệt, hơn nữa tên hắn lại quá mới, mọi người không ai nhận ra hắn cả, ồn áo có chút lớn, thời gian này cậu đừng lên mạng, nếu thấy cái gì không hay, cũng đừng quá lo lắng, bình tĩnh chờ sự thật phơi bày ra ánh sáng sẽ tốt hơn nhiều.”
Bạch Uyển Thư nghĩ đây là lần đầu Diệp Đàn vướng phải chuyện này, khó tránh khỏi sẽ có chút để tâm, vì vậy nói thêm, “Lúc này đang căng thẳng, mọi việc cứ để Ngô Đạo giải quyết.”
“…Mình không lo.” Diệp Đàn tự tin khoe khoang, “Thần kinh của nam thần nhà mình cực kì bền vững.”
Hắn chính là thần a (--v--)/, vì vậy…
“Mình chờ bị mất mặt nha.”
“…” Bạch Uyển Thư bị nghẹn họng, im lặng nửa ngày mới hỏi, “Đúng rồi, cậu gọi mình có chuyện gì?”
Diệp Đàn: “À…” Thật lâu, không được tự nhiên nói: “Uyển Thư à… nếu như mình nói… mình kết hôn….”
“Mình biết rồi.” Bạch Uyển Thư tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh, “Cậu kết hôn cùng Ngọc Bạch Y? Đúng không?”
Diệp Đàn: “… Sao cậu biết rõ vậy?”
“Chị dâu cậu nói.” Bạch Uyển Thư có chút vui vẻ, “Nghe nói ba cậu tức đến muốn chết, muốn trói cậu trở về, ha ha ha.”
Khuôn mặt Diệp Đàn tràn đầy vạch đen, “Hình như cậu rất cao hứng thì phải?”
“Tại sao không? Dù sao thì cậu cũng kết hôn, rất đáng mừng.”
Diệp Đàn: “Chẳng lẽ cậu không thấy kinh ngạc, cực kì không ngạc nhiên, chuyện mình đột ngột kết hôn sao!! Có quan tâm người ta không vậy? Bạn bè thế hả? Tình thương mến thương đâu?”
Bạch Uyển Thư lập tức mắng: “Dù gì cậu cũng kết hôn rồi, có ích gì chắc? Khi nào cậu đem hết chuyện của cậu với hắn ra kể cho mình nghe rồi hẳn nói chuyện ok?”
Diệp Đàn: “…”
“Chắc cũng chỉ có trò nắm tay của con nít? Học sinh cấp 3 nói yêu đương cũng không có ngây thơ bằng hai người đâu!”
Diệp Đàn không nhịn được cãi lại: “Hôn rồi.”
“A, thật đúng là không dễ dàng.” Bạch Uyển Thư ở bên kia cười, “Mình chờ gạo nấu thành cơm, nhưng mà mình cảm thấy tỉ lệ thành công không cao, loại người như cậu người ta tiến một bước cậu liền lùi một bước, mình đoán sau khi kết hôn, ngủ chung phòng còn khó, huống chi là muốn thân mật? Chi bằng không kết hôn cho rồi.”
Diệp Đàn: …oh… no… hoàn toàn không cãi lại được.
“Khi nào cậu thực hiện hết nghĩa vụ vợ chồng, khi đó mình lại quan tâm tới cậu ha.”
Nghĩa vụ vợ chồng… cùng với Ngọc Bạch Y sao?
Lạy hồn hắn là thần nha!! Xuất hiện cái ý nghĩ này là không tôn trọng thần đó!
Diệp Đàn cúp điện thoại, trong lòng càng thêm rối rắm.
“Tiểu Diệp, tôi là chồng em.”
“Loại người như cậu người ta tiến một bước cậu liền lùi một bước, mình đoán sau khi kết hôn, ngủ chung phòng còn khó, huống chi là muốn thân mật? Chi bằng không kết hôn cho rồi.”
Nếu đã thích… Vậy, dũng cảm lên một chút?
Được! Mị lập tức đi xuống hôn Ngọc Bạch Y một cái chúc ngủ ngon, sau đó trở lại.
Diệp Đàn tự khen sự dũng cảm của chính mình.
Cô hoàn toàn không nghĩ đến, bản thân đi xuống được nhưng không đi về được.