Thư sinh kia quả nhiên là vui mừng cực kỳ, tiểu nương tử tuy nói là mị sắc tràn ra ngoài, thật là mê hoặc người khác.
Nhưng luôn luôn giống như thuốc cao nhơn nhớt méo mó dính dính mà dán ở trên người tiểu đạo cô kia, lại có vẻ ý vị sâu xa.
Tuy rằng trong lời nói có hơi ngả ngớn là có ý với hắn, nhưng lại không hiểu rõ lắm, nhất thời cũng không dễ suy đoán tiểu nương tử này muốn như thế nào.
Nhưng mấy lời vừa nãy tiểu nương tử kia nói ra, quả thật là gắn một viên thuốc an tâm vào trái tim đang rối rắm bị lửa lớn thiêu đốt của hắn, quả thật là có ý với hắn.
Xem lúc này bóng đêm đang dày đặc, ngoài miếu đêm đen gió lớn, cô nam quả nữ củi khô bốc lửa ở cùng một phòng, nếu như không phát sinh chuyện gì thì thật là thẹn với mấy cuốn sách rách nát mà bản thân gian khổ học tập mười năm.
Tiểu hồ ly mắt lạnh đảo qua cặp mắt gian tà bị dục vọng làm mờ lý trí kia, ý cười bên môi càng đậm một ít.
Bên mép lại nói, "Vị tiểu tướng công này lộ ra thần sắc như sói đói này để làm chi, thật sự là hù ta sợ."
Thư sinh kia rất là hèn mọn nói: "Hôm nay đoàn tụ sum vầy vào ngày tốt cảnh đẹp, tiểu nương tử lại trong lòng ngưỡng mộ tiểu sinh đã lâu, chúng ta tốt nhất là không nên phụ lòng đoạn thời gian tốt đẹp này." Nói xong liền muốn cởi áo tháo thắt lưng, vươn cặp móng vuốt Lộc Sơn(*) kia muốn chạm vào tiểu hồ ly yêu mị.
Trong lòng hắn nghĩ đang qua đêm ở miếu hoang, dù sao bốn bề vắng lặng, hai người này chỉ là hai thiếu nữ yếu đuối, sao có thể phản kháng được một đại nam nhân như hắn.
Quả nhiên là ông trời có mắt, lại để hắn nửa đường đi thi gặp gỡ chuyện động lòng người như vậy, phàm là qua tối nay, nữ tử này có thế nào cũng sẽ mất trinh tiết, chỉ có thể đi theo bản thân.
Ngày kia có tên trên bảng vàng, lại được thánh thượng quan tâm, lấy một công chúa tiểu thư gì gì đó, trái ôm phải ấp, kiều thê mỹ thϊếp, thực sự khiến người ngoài ghen tị chết.
Trong lòng càng nghĩ càng kích động, ý dâm và vẻ tham lam lộ ra từ bên trong cũng càng thêm khiến người ta chán ghét.
Chỉ có điều móng vuốt dơ bẩn kia còn chưa đụng được tới nửa góc áo của tiểu hồ ly, liền bị một trận đạo khí cương liệt quăng tới cửa miếu bên kia vốn đã không thể chịu nổi chút sức nặng nào, theo sau một tiếng "Ai u", thư sinh kia liền rất là thân mật rơi xuống trên đống xương vụn còn chưa có quét tước sạch sẽ cùng với cửa miếu.
Thư đồng mới vừa chạy tới nâng chủ tử nhà mình dậy, trong lúc lơ đãng liền thấy một cái xương trắng có vẻ âm u rùng rợn, nhìn hình dáng kia ứng với xương sọ, hai cái động tối om có vẻ là hốc mắt kia nhìn chằm chằm khiến hắn suýt nữa đại tiểu tiện mất khống chế.
Bên tai chợt nhớ tới tiểu nương tử kia đã từng nói, hai tỷ muội nàng là yêu mỵ tinh quái ở trong núi biến thành, nhìn