Một số khán giả trong phong phát sóng trực tiếp chưa từng xem Tạ Tiểu Chu biểu diễn, nhất thời trên màn hình chỉ toàn những dấu chấm than.
[!!! Hành động này là sao? Tôi bị choáng váng!]
[Tôi còn tưởng rằng cậu ta đang muốn chết, làm sao còn có thể như thế này? Thế nhưng còn có thể như vậy?]
[Gấu trúc Shốcking.jpg]
[Là do các người chưa xem chương trình trước đây của Chu Chu, tôi tới để bán đồ ăn! 《 Vườn Trường Bảy Đêm Đàm Luận 》 là một tình yêu trong khuôn viên trường tuyệt đẹp, các người xứng đáng có được nó]
***
Làng Ven Sông, Tứ Hợp Viện*.
(*Là một kiểu kiến trúc sân đình truyền thống ở Trung Quốc.)
Mây đen dày đặc che kín các vì sao và mặt trăng khiến màn đêm trở nên tối tăm hơn.
Đây dường như là một điềm báo không lành.
Điều này không phải hiếm đối với một chương trình tạp kỹ có độ khó từ trung bình đến cao, trong đêm quay đầu tiên, các vị khách đều sẽ gặp nguy hiểm.
Có những âm thanh sột soạt từ những bóng người, những con mắt trắng không tròng xuất hiện trên chùm đèn, mùi nước tanh hôi nồng nặc dần dần lan tỏa, tràn ngập mọi ngóc ngách trong sân.
Nhưng tất cả các khách mời cao cấp tham gia chương trình đã làm hết sức mình để ngăn chặn những con ma đang muốn tiếp cận.
Thẻ thân phận của Tóc Đuôi Ngựa là "Phù thủy", chỉ nhìn thấy một nhóm tia sáng màu tím xuất hiện trước mặt cô, cô đưa tay ra, nhìn dòng chữ trước mặt rồi tự nhủ: "Đêm Bình An."
Giọng nói rơi xuống, phạm vi của ánh sáng tím mở rộng cho đến khi nó bao trùm toàn bộ cơ thể cô, ngăn không cho những thứ đang vặn vẹo trong góc tiếp cận.
Chị gái đeo kính có thẻ thân phận là "Tiên tri".
Cô nhắm mắt lại, một lúc sau, cô mới chậm rãi mở ra, khàn giọng nói lời tiên tri: "Đêm nay, sẽ có người chết, nhưng người này...!không phải ta."
Tiên tri - chỉ cần phù hợp với logic, thì lời tiên tri nói ra đêu trở thành hiện thực.
Chị gái chân dài lật người giơ tay ném phi tiêu, trong bóng tối, phi tiêu bắn trúng đối phương chính xác, "bốp" một cái, chất lỏng mang mùi tanh hôi bắn tung tóe khắp sàn.
Cô ấy không sử dụng thẻ thân phận của mình, mà cô chỉ sử dụng các đạo cụ một cách thành thạo.
Sau khi thu dọn mọi thứ trong phòng, chị gái chân dài mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn tấm bùa màu vàng đang từ từ rơi xuống.
Cậu bé đó...!Chắc sẽ không chết đâu nhỉ?
Biết sớm như vậy, để lại lá bùa cho cậu ấy là được rồi.
...
Khâu Nguyệt chế nhạo: "Đêm nay, Tạ Tiểu Chu nhất định sẽ chết."
Một tia lửa nhỏ xuất hiện.
Khâu Nguyệt thắp sáng bốn thanh gỗ đàn hương và cắm chúng về bốn hướng.
Nhưng điều kỳ lạ là làn khói tỏa ra sau khi đốt đàn hương không thoát ra ngoài mà tụ lại, cứ như có ai đó hít thật sâu mà hít đầy hương gỗ.
Đây là Cống Hương.
Trong trung tâm mua sắm hệ thống yêu cầu ít nhất 1000 tệ mới mua được nó, nó có tác dụng là sau khi cống nạp cho quỷ và thần, khách mời có thể chỉ dẫn ma và thần làm một việc.
Khâu Nguyệt chấp nhận trả giá, hương đã cháy được một nửa, cô giơ tay chỉ chỉ: "Đi, giết người này đi."
Hai mắt trắng không tròng nhìn nhau.
Họ là những người tay ngắn, mềm miệng khi ăn thịt người, vì đã ăn hương thì họ sẽ giúp làm một việc.
Họ phải giết người này?
Có vẻ không quá khó.
Thứ trong bóng tối nhấp một ngụm hương cuối cùng, bốn chân leo đến chỗ căn phòng nơi Tạ Tiểu Chu đang ở, trên mặt đất để lại dấu vết ướt át.
Bang!
Một dấu tay xuất hiện trên cửa sổ.
Lúc này, "lời tiên tri" của Chị Gái đeo kính đã được sửa lại.
Có người sẽ chết đêm nay.
Tùy theo tình hình, người có khả năng tử vong cao nhất là Tạ Tiểu Chu.
Những hồn ma khác hoặc bị thu hút bởi hương khói, hoặc bị sức mạnh của "lời tiên tri" điều khiển, tất cả đều vây quanh cửa phòng Tạ Tiểu Chu.
Những xác chết ngổn ngang chen chúc nhau, toát ra mùi hôi thối nồng nặc, rất kinh tởm.
Như địa ngục trần gian.
[A a a a rất dọa người, thật sợ hãi, không dám nhìn luôn]
[Lầu trên, cô chính là quỷ, sợ cái rắm gì? ]
[Qủy sợ quỷ cũng không được sao? Lại nói, Chu Chu phải làm sao đây? Tôi rất lo lắng! ]
[Tôi biết Chu Chu có 5 lá bùa màu vàng để đuổi ma, và một con dao găm có thể giết ma, nhưng bên ngoài ít nhất có đến một trăm con ma, Chu Chu làm sao có thể trốn thoát đây? ]
[Tôi mà là cậu ấy, tôi chắc chắn sẽ ngồi im chờ chết]
Bên trong phòng.
Tạ Tiểu Chu ngủ rất ngon, cuộn mình thành một quả bóng nhỏ, chỉ chiếm một phần nhỏ trên giường.
Như không biết nguy hiểm đang đến gần, hắn trở mình, mặt chìm vào trong gối, mái tóc đen xoay tròn trên đỉnh đầu mang theo vẻ hồn nhiên vô tư không biết thiên hạ.
Mùi càng lúc càng gần.
Tạ Tiểu Chu nhăn mi lại, quơ quơ tay cố xua đi mùi hôi, như đang ở trong mơ: "Hôi quá..." Cậu vừa mở mắt ra, thì nhìn thấy một đống bóng người chen chúc nhau, cậu tưởng như cậu vẫn đang như ở trong mơ.
"Tôi đang mơ à?" Tạ Tiểu Chu hơi nheo mắt, cố gắng nhìn rõ hơn, nhưng lại không thành vì quá buồn ngủ.
Cậu dụi mắt, giọt nước mắt trong trẻo như pha lê trên lông mi, lại nhắm hai mắt lại.
Thần Sông đứng bên cạnh giường nghe thấy cậu trai lẩm bẩm: "Dù sao...!còn có Thần Sông...!không sao cả."
Nói xong, Tạ Tiểu Chu lật người, xoa chăn bông, miệng hơi hơi mở ra, ngủ ngon lành.
Thần sông chợt nghĩ, vừa rồi cậu ấy cũng xoa má mình như thế này.
Rất dễ thương.
Cũng giống như sủng vật.
Thần Sông khẽ nở nụ cười, mà chính hắn cũng không phát giác được.
Đúng lúc này, những bóng đen bên ngoài cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, một trong số chúng nó đã mở cửa sổ rồi đưa bàn tay trương phình nhợt nhạt của nó vào.
Nó muốn trèo vào và xé xác thiếu niên trong phòng thành từng mảnh.
Tuy nhiên, chỉ vừa chạm đến một đầu ngón tay, chúng nó đã cảm nhận một cỗ áp lực không thể hình dung, cũng như là một ánh mắt thờ ơ.
"..."
Xin lỗi đã làm phiền ngài.
Bàn tay đưa vào nhanh chóng thu lại, chỉ để lại một mảnh rong biển.
Một lúc sau, nó lại nghĩ ngợi lung tung, với tốc độ cực nhanh, nó giật lấy cây rong biển và tiện tay đóng cửa lại.
Những con quỷ vẫn đang đe dọa đều lần lượt bò trên mặt đất, rùng mình, một số thì rụt rè, thậm chí mất hồn, biến thành một vũng nước thải.
Đó chính là...
Vị thần tối cao, người có quyền giết người vô tung.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, thì chẳng ai dám làm trái ý hắn, kể cả vị Đại Nhân này...
Những con ma vừa sợ hãi vừa tức giận.
Sỡ hãi là vì đại nhân cũng ở trong này.
Tức giận là vì, người kia vậy mà lại không nói cho chúng nó biết rằng vị Đại Nhân cũng ở trong đây!?
Đương nhiên, chúng nó không dám trách vị Đại Nhân này, nên chúng nó chỉ có thể trút hết tức giận lên người Khâu Nguyệt.
Khó trách có thể để bọn nó đi hại người, nhất định là đã biết Địa nhân cũng ở đây, nên muốn mượn đao giết quỷ!
Thiếu chút nữa liền bị lừa.
Dám tính toán vị đại nhân kia, không được, phải để cho người phụ nữ này biết chúng nó lợi hại như thế nào!
Đám ma hung hăng rút lui.
Lần này, chúng nó chuyển đến một nơi khác và chặn cửa của Khâu Nguyệt.
Khâu Nguyệt đang nghỉ ngơi.
Dưới sự bảo vệ của Cống Hương, cô không nghĩ rằng nhóm ma quỷ kia có thể vào và làm tổn thương cô.
Vì vậy, cô đã ngủ rất ngon, thậm chí còn nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu cô có thể nhận được đạo cụ SSR cho mình sau khi Tạ Tiểu Chu được giải quyết.
Bằng cách này, địa vị của cô trong Hiệp hội diễn viên có thể được cải thiện hơn nữa, và rất có thể cô sẽ nhanh chóng vượt qua anh