Mới sáng sớm dịch ngay chương này thì xác định cả ngày của ta đều sẽ xui xẻo đến mức muốn động thổ:))
██████████████████
"Ngài đừng đi..."
Tạ Tiểu Chu úp má ở vào lòng bàn tay hắn, nhu hòa như cừu non.
Khi đôi mắt ngần ngập nước cùng thủy quang của cậu nhìn qua, không ai có thể từ chối yêu cầu của cậu ấy.
Thần Sông nhìn Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu khóe môi mấp máy, nhẹ giọng phun ra hai chữ: "Cầu ngài."
Lúc này, Thần Sông lại muốn ở lại.
Nhưng mà, không phải hắn không muốn ở lại mà là hắn buộc phải rời đi.
Đây đã là một quy luật, một quy luật mà ngay cả Thần Minh cũng không thể chống lại.
Cuối cùng, Thần Sông chỉ có thể nói một câu: "Đừng khóc..."
Hắn đứng trên cao, ngồi trên điện thờ, lắng nghe những lời cầu nguyện của thế nhân.
Hắn chỉ biết ban cho, sẽ không thu hồi, cũng sẽ không làm thế nhân thất vọng, mặc kệ là cái gì nguyện vọng, đều có thể hoàn mỹ hoàn thành.
Nhưng lần này, hắn đã làm cho Tạ Tiểu Chu thất vọng và khiến cậu ấy lại bật khóc.
Trải nghiệm chưa từng thấy này khiến anh không khỏi hụt hẫng, khi nước mắt tuôn rơi, một cảm giác khó tả nổi lên từ trái tim và lan đến các cơ quan nội tạng của anh.
"Ta xin lỗi." Hắn nói.
Cuối cùng, hắn nhìn Tạ Tiểu Chu một cái nhìn thật sâu, như muốn khắc sâu khuôn mặt lưu luyến này vào sâu trong trí nhớ, sau đó hắn vung tay áo lên, hóa thành một đám hơi nước.
Tạ Tiểu Chu đưa tay định với lấy nó, nhưng hơi nước lại tự nhiên thoát ra khỏi kẽ tay cậu, không để lại gì.
Thần Sông đi rồi.
Tạ Tiểu Chu ngơ ngác nhìn về nơi Thần Sông biến mất, trên mi treo đầy nước mắt pha lê, nhưng trong tâm lại đang suy nghĩ chuyện khác.
Thần Sông tốt bụng biến mất, chính kẻ không giết người, cũng là kẻ rất dễ nói chuyện.
Không biết sau khi Thần cách biến mất, thì phải làm sao để vượt qua cảnh quay tiếp theo đây.
Tạ Tiểu Chu cụp mi, che đi suy nghĩ trong mắt.
Chợt khóe mắt cậu thoáng thấy một chiếc áo bào trắng quen thuộc lướt qua.
Tạ Tiểu Chu ánh mắt vội liếc nhìn, cậu kinh ngạc nói: "Thần Sông, ngài..."
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Đứng trước mặt cậu không phải là Thần sông.
Tuy rằng dung mạo giống hệt nhau, cùng một bộ áo bào trắng, cũng cùng một mảnh vải đỏ che mắt, nhưng khí chất của hắn lại hoàn toàn khác biệt.
[Ai đây??]
[Thần sông sao lại trở lại?]
[Đây là Ác ý của Thần Sông sao? ]
[Tại sao việc đầu tiên Ác ý làm khi trở lại là đến chỗ Chu Chu]
[Nghe nói, Thiện ý và Ác ý là hai thái cực đối lập nhau, Thiện ý thích gì, thì ác ý cũng muốn tranh thứ đó để tiêu diệt]
[Vậy chẳng phải Chu Chu đang rất thảm sao?]
Nụ cười tà mị treo trên khóe môi, mang theo một cổ tử khí, bắt bẻ mà đánh giá Tạ Tiểu Chu: "Ngươi là, tân nương mà gã thích?"
Tạ Tiểu Chu cảnh giác lùi lại một bước: "Anh là ai? "
Nghe câu hỏi này, hắn liền không nhịn được cười:" Ta là ai? Ta đương nhiên là...!Thần Sông." Nói xong, hắn lại nói thêm:" Tất nhiên, không phải cái gã mà cậu đã thấy trước đó.
Hắn đúng là một tên ngốc mà.
"
Tạ Tiểu Chu ngây người mở to mắt, không biết nên phản ứng như thế nào.
Kinh hỉ "Chậc" một tiếng, hắn vươn tay bóp cằm Tạ Tiểu Chu, lấy một loại lực đạo không cho phép kháng cự, khiến cho cậu phải nâng mặt lên.
Tư thế này khiến Tạ Tiểu Chu có chút khó chịu, nhưng cậu chỉ có thể buông bỏ phòng bị, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.
Một ánh mắt lạnh băng lướt qua mặt cậu.
"Lớn lên..." Hắn do dự một lúc rồi đưa ra kết luận, "Nhìn chung.
Tên đó rốt cuộc cũng có khẩu vị rồi."
Đánh giá xong, hắn lại buông tay.
Tạ Tiểu Chu cảm thấy nơi bị bóp có hơi đau, vì đau đớn mà nước mắt s1nh lý trào ra khóe mắt.
Hắn lấy tay ôm vai, lạnh lùng nói: "Được rồi, chiêu này chỉ có tác dụng với tên kia, không có tác dụng với ta đâu."
Hắn giơ tay búng tay một cái.
Một dòng nước chảy tới, nước đó cô đặc, rắn chắc như thủy tinh, quấn lấy tứ chi của Tạ Tiểu Chu, rồi đưa đến trước mặt hắn.
Hắn chậm rãi dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt Tạ Tiểu Chu, nở nụ cười: "Hỏi ngươi một vấn đề, ngươi có nguyện ý làm—— tân nương của ta không?"
Chân tay Tạ Tiểu Chu lạnh toát.
Dòng nước thoạt nhìn nhu hòa, trên thực tế lại lạnh băng thấu đến tận xương tủy, từng làn nước giống như dao cạo không ngừng quét qua.
Chỉ cần hắn muốn, những làn nước này sẽ ngay lập tức cắt cậu thành nhiều mảnh,
Nhưng Tạ Tiểu Chu biết, càng đến thời điểm này, cậu càng phải bình tĩnh.
Như vậy mới có thể tìm thấy cơ hội.
Những lời mà Tà Thần nói vừa rồi rõ ràng biết phần nào cách cậu chung sống với Thần Sông, cũng biết tình yêu mà cậu dành cho Thần Sông.
Còn đối với Tà tính của Thần Sông, thì cách đối phó cũng cần phải thay đổi.
Phải kê đơn đúng thuốc.
Tạ Tiểu Chu nhắm mắt lại, kiên định nói: "Vì tôi đã hứa gả cho Thần Sông rồi, nên sẽ không gả cho ngài đâu."
Ánh mắt Tà Thần thay đổi.
Tạ Tiểu Chu cảm nhận được dòng nước di chuyển nơi yết hầu chảy càng nhanh, phạm vi cũng dần dần khép chặt lại, không khí có thể hít thở cũng càng ngày càng ít.
Giọng nói của Tà Thần cũng bắt đầu trở nên mơ hồ: "Cậu chắc chứ?"
Tạ Tiểu Chu bẻ mạnh ngón tay, khó khăn nói từng chữ một: "Tôi, chắc, chắn."
Ngay cả lúc này, Tạ Tiểu Chu vẫn nhìn thẳng vào Tà Thần, đôi mắt tròng đen tròng trắng rõ ràng vẫn sáng ngời, không hề có dấu hiệu rụt lùi.
Lời nói sẽ gạt người.
Biểu tình sẽ gạt người.
Nhưng ánh mắt sẽ không.
Tà Thần hừ lạnh một tiếng.
Dòng nước rầm một tiếng như mưa to trút nước rơi xuống, khiến cơ thể Tạ Tiểu Chu đều bị dòng nước làm cho lạnh đến thấu xương.
Mất đi sự trói buộc của dòng nước, cậu ngã xuống đất, bịt cổ họng mà ho khan.
Tà Thần lạnh nhạt nói: "Chỉ có kẻ ngu mới tin vào lời ngụy biện của con người, còn ta thì không."
Nghe đến đây, Tạ Tiểu Chu biết mình đã lựa chọn đúng.
Nếu lúc đó cậu chọn làm tân nương của Tà Thần, chắc chắn sẽ cho thấy mọi việc cậu làm với Thần Sông trước đây đều là giả.
Hư tình giả ý như vậy sẽ chỉ làm cho Tà Thần càng thêm tức giận.
Mà hiện tại, Tà Thần sẽ lựa chọn như thế nào......
Tà Thần cũng đang suy nghĩ.
Tại sao hắn đã nhận được câu trả lời như mong muốn nhưng hắn lại không hạnh phúc như trong tưởng tượng.
Hắn vẫn là nhịn không được mà suy nghĩ, hắn so với cái tên kia kém chỗ nào, mà cậu ta lại chọn tên đó thay vì hắn.
"Ta sẽ tha mạng cho ngươi lần này." Tà Thần quay ngoắt đi, "Nhưng, ngươi có thể sống sót hay không là tùy thuộc vào ngươi."
Nụ cười ác ý lại xuất hiện trên mặt hắn, "Chạy nhanh đi, trước khi ta vẫn chưa thay đổi chủ ý.
"
***
Ngoài cửa sổ.
Bóng tối dày đặc được tách ra, một tia sáng mặt trời chiếu xuống.
Một tiếng kinh hô vang lên: "Trời đã sáng rồi!"
Bóng tối bị xua tan, bầu trời bừng bừng sáng.
Chỉ là màu sắc của ánh sáng mặt trời này có chút kỳ quái, nơi nó chiếu vào, giống như biến thành một hình ảnh đen trắng, mất đi màu sắc vốn có và biến thành màu trắng chết chóc.
Những vị khách không nhận thấy điều gì bất thương.
Chị gái tóc ngắn đập cánh rồi biến đổi từ hình dạng con gà thành hình người.
Cô không ngờ trời lại sáng dễ dàng như vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết: "Chúng ta chắc là hoàn thành nhiệm vụ rồi nhỉ?"
Khâu Nguyệt gật đầu: "Ừ."
Nhưng chỉ mới cảnh quay ngày thứ ba, họ đã giải được câu đố, này quả thực chính là vượt mức hoàn thành nhiệm vụ.
Xem ra, biểu hiện như vậy không chỉ có thể xóa đi ấn tượng xấu trước đây, mà còn thu hút thêm nhiều fan hâm mộ nhỉ?
Phỏng chừng hiện tại phòng phát sóng trực tiếp đang nổ ra làn đạn khen thưởng cho cô.
Nghĩ đến hình ảnh như vậy, Khâu Nguyệt nhịn không được mà nở nụ cười.
[...!Khâu Nguyệt chắc vẫn chưa biết điều gì đang xảy ra nhỉ? ]
[Bi ai]
[Thắp nến]
[Thấy Khâu Nguyệt cười vui vẻ như vậy, tôi thật sự không đành lòng xem tiếp]
[Tôi từng nói Tổ tiết mục sẽ không thể phát ra một nhiệm vụ như vậy, quả nhiên là đang đào hố, bởi vì Thần Minh căn bản sẽ không chết]
[Tôi lúc trước cảm thây Khâu Nguyệt rất thông minh, nhưng bây giờ càng xem càng ngốc, tôi thoát đây, cúi chào]
Lý Tiêu có chút nghi hoặc: "Nếu là như thế, vậy thì tại sao bây giờ vẫn còn chưa tuyên bố Cảnh quay kết thúc?"
Khâu Nguyệt cũng không xác định lắm:" Có lẽ là do chậm trễ đi...!"
Kẹp -
Cánh cửa được đẩy ra.
Khâu Nguyệt quay đầu lại thì thấy Tạ Tiểu Chu đã đi ra.
Cậu đang ở trong trạng thái rất không ổn, không hiểu sao người lại ướt đẫm, mặt tái mét, cả người cứ run lên bần bật.
Khâu Nguyệt lúc đầu cũng có điểm lấy làm lạ, nhưng nghĩ lại, cô có lẽ đã hiểu.
Nhóm chương trình đưa ra hai nhiệm vụ hoàn toàn trái ngược nhau, khi một nhiệm vụ hoàn thành thì nhiệm vụ còn lại sẽ không thành công.
Bây giờ, rõ ràng họ đã lựa chọn đúng, chỉ có cái chết đang chờ Tạ Tiểu Chu.
Thảo nào sắc mặt cậu ta tệ đến vậy, hóa ra là cậu ta đang sắp chết.
Khâu Nguyệt không chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà còn giải quyết được Tạ Tiểu Chu một cách dễ dàng, hiện tại cô chính là xuân phong đắc ý, nhịn không được trào phúng: "Một lòng nghĩ lấy lòng BOSS thì cũng vô dụng thôi, ở 《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》, chỉ có thể dựa vào IQ đánh cờ mới có thể sống đến cuối cùng."
Tạ Tiểu Chu nhướng mi, bình tĩnh liếc nhìn Khâu Nguyệt, giọng nói có chút khàn khàn:" Vậy xem ra cô sẽ không sống đến cuối cùng rồi.
"
Khâu Nguyệt buột miệng nói: "Ý cậu là gì?"
Tạ Tiểu Chu: "Cách kể chuyện cười cấm kỵ nhất là giải thích chuyện cười.
Nhưng tôi nghĩ cô có thể ngoại lệ, bởi vì chỉ số IQ của cô quá thấp nên không thể hiểu được."
Khâu Nguyệt: "Cậu— "
Khâu Nguyệt định đáp trả, nhưng đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng ầm ầm lớn, giống như tiếng một tòa nhà đang sụp đổ.
Sau khi xác nhận cẩn thận, có vẻ như nó được truyền ra từ Đền Thần Sông.
Khâu Nguyệt hoảng sợ, nhưng sau đó lại lập tức phản ứng lại, tự hào mà nói: "Thần Sông chắc chắn đã chết, nên Đền Thần Sông mới sụp đổ..."
Lời còn chưa nói hết.
Một bóng người khác lao ra khỏi nhà.
Bà Sông đang di chuyển với tốc độ không phù hợp với tuổi của bà, khuôn mặt bà ta hiện lên vẻ luống cuống: "Thần Sông, Thần Sông..."
Trên mặt đất, bóng của Bà Sông cứ lớn dần, biến thành một hình dạng vặn vẹo đáng sợ của quái vật.
Dòng Sông cách đó không xa cuồn cuộn nổi sóng, sóng nước không ngừng dâng cao, thủy triều nhanh chóng dâng lên tận bờ.
Nhìn từ xa có thể thấy các khối đầu nhô lên khỏi mặt nước, mặt đầy vảy cá, ngón tay nhọn hoắt xưng tím, miệng phát ra tiếng kêu bén nhọn.
Mà phía trước, có thứ đang đeo cặp mắt kính.
Khâu Nguyệt ngẩn ra: "Không phải chúng ta...!đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?"
Tạ Tiểu Chu che miệng ho khan, vì lạnh mà môi tái nhợt, nhưng hai má ửng hồng: "Chạy nhanh đi."
Chỗ xa hơn, Làng Ven Sông, những thi thể trương phồng nằm ngổn ngang khắp nơi.
Thoạt nhìn thì rất quen thuộc, lại vừa thấy, họ đều là người của Làng Ven Sông.
Họ đều là những quỷ hồn chết chìm.
Những vị khách mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có vẻ như tất cả những gì họ có thể làm bây giờ là bỏ chạy.
Chị gái tóc ngắn cất bước đầu tiên, hóa thành một con chim, giương cánh, trực tiếp bay lên không trung.
Lý Tiêu liếc nhìn Tạ Tiểu Chu, giơ tay ném hai lá Hoàng phù, cũng biến mất trong bóng đêm.
Tạ Tiểu Chu cầm Hoàng phù chuẩn bị rời đi, nhưng đã lại bị Khâu Nguyệt bắt lại.
Loại thay đổi này khiến Khâu Nguyệt từ thiên đường rơi xuống địa ngục nhất thời không thể chấp nhận được, sắc mặt vặn vẹo: "Tại sao, tại sao cậu lại không chết!?"
Một người mới như Tạ Tiểu Chu, thì đáng lẽ đã nên chết từ ngày đầu tiên ở chỗ này rồi mới phải?
Tại sao cậu ta lại sống lâu như vậy!
Nếu không có Tạ Tiểu Chu, cô cũng sẽ không như bây giờ.
Lúc đó cô đã ước nguyện ở Đền Thần Sông, rằng cô sẽ trở thành vị khách số 1.
Tại sao Thần Sông không thực hiện điều ước của cô?!
Khâu Nguyệt nhìn những người cá đang từng bước tiến lại gần, cô cảm thấy cơ thể càng ngày càng ngứa ngáy, như thể có thứ gì đó đang chui ra khỏi da.
Cô bắt đầu ý thức được, chính mình chỉ sợ là không sống được bao lâu.
Nhưng cho dù cố chết, cô cũng phải kéo theo đệm lưng!
Khâu Nguyệt dùng sức đẩy mạnh, cố gắng đẩy Tạ Tiểu Chu vào trong đám người cá để trì hoãn thời gian.
Tạ Tiểu Chu lúc trước cả người bị ngâm trong nước, lạnh đến không còn sức lực, giờ lại bị Khâu Nguyệt đẩy mạnh như vậy, chỉ có thể trực tiếp loạng choạng ngã vào trong đám người cá.
Nhưng điều kỳ lạ là những người cá ấy đều lần lượt tránh khỏi cậu, chẳng khác gì Moses* chia biển, nhường cho một lối đi.
Khâu Nguyệt vốn tưởng rằng có thể dùng Tạ Tiểu Câu để trì hoãn thời gian, nhưng không ngờ đám người cá đó lại hoàn toàn không để ý tới Tạ Tiểu Chu.
Cô bây giờ tinh thần không tốt, liền quay đầu bỏ chạy: "Không, đừng-"
Cô lấy ra hai đạo Hoàng phù.
Nhưng số lượng lá bùa màu vàng quá ít, thậm chí những âm u đó cũng không dừng lại trong chốc lát, chúng tràn lên và đè Khâu Nguyệt xuống đất.
Khâu Nguyệt vốn muốn sử dụng thẻ thân phận để tự cứu lấy chính mình, nhưng đã vô lực xoay chuyển trời đất.
Người cá phát ra âm thanh phấn khích, sau đó là tiếng gặm xương, vũng máu chậm rãi lan ra mặt đất.
Đối mặt với cái chết, dù là một vị khách cao cấp hay tân binh bình thường, thì họ đều giống nhau.
Tạ Tiểu Chu sửng sốt một chút, sau đó nhìn lại.
Vị Tà Thần mang ác ý trên người kia đang đứng trên mái nhà, hắn không kiên nhẫn mà khịt mũi, tự nhủ: