Dòng sông vẫn đang chảy xiết.
Tế đàn dần sụp đổ, sóng nước tràn vào làm ướt quần áo của Tạ Tiểu Chu, chẳng bao lâu nữa cậu sẽ chết đuối trong dòng sông chảy xiết này.
Nhưng cậu lại không sợ hãi chút nào, vẫn đứng đó, ngoan ngoãn chờ đợi sự lựa chọn của Thần Minh.
Thần Minh xuất hiện cách đó không xa.
Những luồng hơi nước bốc lên từ mặt sông, vây quanh vị thần đó, thấy nó lộn nhào dữ dội, dường như phản chiếu những cảm xúc đang giằng xé trong lòng ông.
Thần dữ và thần sông không thể đạt được mục tiêu thống nhất.
Thần sông lạnh lùng nói: "Đây là tân nương của ta."
Tà Thần lại đắc ý cười: "Ngươi vừa rồi còn không có nghe thấy sao? Cậu ta nói yêu ta."
Hơi thở của Thần Sông chìm xuống, hàn ý bức người: "Cậu ta lúc trước ước nguyện làm tân nương của ta, cũng là đã ta nhận lời trước rồi."
Tà Thần không quan tâm lắm, lặp lại: "Cậu ta, cậu ta nói yêu ta."
Thần Sông: "..."
Thần Sông còn chưa nói, Tà thần lại nói: "Cậu ta yêu ta."
Thần Sông chịu không nổi nữa: "Có thể nói cái khác được không?"
Tà Thần: "Hữu dụng là được."
Tà Thần lúc này tâm trạng có vẻ không tồi.
Trong buổi lễ hiến tế đó, Tạ Tiểu Chu đã làm tân nương của hắn, chỉ để cứu tên kia.
Điều này đại biểu rằng, trong lòng Tạ Tiểu Chu, hắn sẽ không bao giờ tốt hơn tên kia.
Đó là lý do tại sao Tà Thần mới tự sa ngã, thu mình trong sâu trong chính cơ thể của mình, không ra ngoài tranh đoạt.
Nhưng tới gần lễ hiến tế, hắn vẫn là không nhịn được liếc mắt nhìn Tạ Hiểu Châu.
Nhưng cái liếc mặt này, lại khiến hắn cảm nhận được sâu trong thâm tình.
Tạ Tiểu Chu nói rằng cậu lúc đầu bị Thần Sông mê hoặc, chỉ là sau khi Tà Thần biến mất, cậu mới nhận ra mình người mình thực sự yêu chính là Tà Thần.
Đến nỗi hai ý thức thích cái gì, tự nhiên bị Tà Thần làm lơ.
Mặc dù là như vậy, nhưng Tà Thần vẫn không biết mệt
Cơ thể này, phải đoạt lấy! Tân nương này, là của hắn!
Thần Minh nhất thể hai hồn.
Hoặc là gió đông lấn át gió tây, hoặc là gió tây lấn át gió đông, mà hiện tại Tà Thần đã thức tỉnh, thậm chí có thể cùng Thần Sông không phân cao thấp, ai cũng không làm gì được ai.
Tạ Tiểu Chu ngước nhìn Thần Minh.
Nhìn vẻ mặt thay đổi của hắn, khí chất khác nhau trong nháy mắt xuất hiện, có thể thấy được hai vị Thần Minh này đang bí mật tranh đoạt thân thể.
Tạ Tiểu Chu có chút áy náy, đuôi mắt hiện một mảnh rụt rè đỏ bừng, cầu khẩn: "Xin ngài không cần vì tôi mà khắc khẩu khó xử, chuyện này tất cả đều là tôi sai, xin hãy trách tội."
Tà Thần cùng Thần Sông đồng thời liếc mắt một cái.
Lễ phục của Tạ Tiểu Chu dã ướt sũng, dán chặt vào cơ thể càng làm nổi bật dáng người mảnh mai của cậu, tựa hồ chỉ cần gió thổi một cái cậu liền bay đến giữa mặt sông.
Một tân nương nhu nhược như vậy, làm sao có thể trách tội?
Tà Thần và Thần sông đạt được đồng thuận - chuyện này không liên quan gì đến Tạ Hiểu Châu, tất cả đều là lỗi của tên này.
Nếu không có anh chàng đó thì Anh ta đã có cô dâu này từ lâu rồi.
Tà Thần trực tiếp vạch trần khuyết điểm của Thần Sông, mỉa mai nói: "Thân là một Thần Minh, lại bị phàm nhân lừa gạt, còn dám tự xưng là Thần.
Vẫn là đem thân thể nhường cho ta, ngoan ngoãn nhìn cậu ta làm tân nương của ta."
Thần Sông làm sao có thể để im, hắn khiển trách: "Ngươi là tà niệm do ta sinh ra, hiện tại ta đã thu thập đủ thần cốt, lẽ ra ngươi nên biến mất từ lâu rồi mới phải!"
Tà Thần cười đến ngả ngớn: "Aiz, nếu ta không muốn biến mất, ngươi làm sao để ta biến mất đây?"
Thần Sông:"...!"
Thần Sông thật sự không thể làm gì hắn.
Thiện ác niệm là một thể, không ai trong hai ý thức có thể diệt trừ ý thức kia, chỉ có thể nghẹn khuất mà ở cùng một cái thân thể.
Nhưng ngược lại, Tà thần cũng không thể làm được gì Thần Sông.
Nhiều năm như vậy, hai thần thức vẫn là lần đầu tiên đối thoại trực diện, nhưng đều bế tắc, không ai chịu nhượng bộ.
Tất nhiên, điều này nằm trong dự đoán của Tạ Tiểu Chu.
Ngay cả Thần Minh cũng ích kỷ, cũng không thể chia sẻ tân nương của chính mình, cho dù người đó là có thần thức ở cùng một thân.
Đây là bản chất của Thần Minh, không thể thay đổi.
Rõ ràng là Cảnh quay đã đến lúc cao trào rồi, nhưng Tạ Tiểu Chu lại như muốn đổ thêm dầu vào lửa, nhẹ giọng nói: "Không cần phải khó xử, tất cả là lỗi của tôi, là do tôi không thể kiểm soát được trái tim của mình.
Nếu có thể, tôi nguyện ý gia nhập thế giới của ngài...!"
Khán giả trong phòng phát song trực tiếp rốt cuộc không khỏi xúc động.
[Hải, thực sự quá Hải]
[ Ngươi là Thần Sông? Thật là trùng hợp, ta là Hải Vương]
[Thần Sông? Cũng chỉ là một con cá trên đại dương! ]
[Tôi ở đây là để gia nhập với cái người, không phải để chia rẽ các ngươi]
Tạ Tiểu Chu chưa kịp nói xong, Thần Sông đã buột miệng nói: "Không thể!"
Tà Thần cũng theo sát nói to: "Không được!"
Tạ Tiểu Chu ngây người chớp chớp mắt: "Vậy thì, tôi phải làm sao bây giờ?"
Tế đàn một nửa đã chìm trong nước, sắp bị sông nuốt chửng.
Nếu tình trạng bế tắc này tiếp tục diễn ra, nếu không thực hiện Vũ Điệu Cầu Nguyện, lễ hiến tế sẽ lại thất bại.
Thần minh cũng phải tuân thủ quy tắc.
Bây giờ là thời gian thuộc về mình cá nhân của Tạ Tiểu Chu cho phiên ngoại nên cậu có thể bắt đầu lại nghi lễ, nhưng nếu lần này lại thất bại thì phải đợi đến khi tổ tiết mục tổ chức lại thì lễ tế mới có thể được cử hành
Tạ Tiểu Chu có nôn nóng, nhắc nhở: "Đã muộn rồi, ngài hãy đưa lựa chọn."
Thần Sông có chút do dự.
Tà Thần không chút lưu tình, cười rộ lên: "Cho dù không cướp được nương, ta cũng sẽ không để cho ngươi cướp được! Nếu thất bại, thì thất bại chung đi!"
Đây là mục đích của Tạ Tiểu Chu.
Nghe vậy, trên mặt cậu không lộ ra vẻ vui mừng, mà là vội vàng nói: "Nhưng là, tôi muốn làm tân nương của ngài..."
Tà Thần cũng không hẳn là tốt.
Từ khi hai ý thức sinh ra, hắn vốn không muốn đối đầu với Thần Sông, tranh đoạt Tạ Tiểu Chu cũng chỉ là muốn chứng minh hắn mạnh hơn Thần Sông.
Bây giờ hắn lại biết rằng Tạ Tiểu Chu yêu hắn, tâm trạng cư xử cũng tốt hơn.
Thần Sông dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tạ Tiểu Chu thấy Thần Minh chậm chạp đưa ra quyết định, nước mắt không khỏi rơi xuống, lời nói nghẹn ngào: "...!Cầu ngài.
Mau đưa ra lựa chọn."
Nhìn thấy nước mắt lại rơi xuống, Thần Sông trong tiềm thức muốn đến bên cạnh Tạ Tiểu Châu, nhưng thân thể lại bị Tà Thần khống chế một nửa, ngăn cản hành động của hắn.
Nếu cứ tiếp tục như thế này thì sẽ chẳng ai lấy cướp được nương, nên hắn đã gian nan đưa ra một quyết định: "Chúng ta cạnh tranh công bằng đi."
Tà Thần đôi tay ôm bả vai: "Muốn cạnh tranh như thế nào?"
Thần Sông nghẹn ra một câu: "Tiếp theo."
Tà Thần động tác lại dừng:" Tiếp theo thì sao? "
Thần Sông:" Chờ tiết mục tiếp theo bắt đầu, ta và ngươi sẽ tranh giành tân nương dâu riêng.
"
Bây giờ hai vị thần không thể cùng đưa ra một quyết định, mà thời gian lại không còn nhiều, mắt thấy sắp thất bại.
Tốt hơn hết nên đợi tiết mục tiếp theo bắt đầu và tranh giải Tạ Tiểu Chu lần nữa.
Tạ Tiểu Chu hơi trợn to hai mắt, hiển nhiên là không ngờ tới kết quả như vậy, vì vậy vội vàng ngăn cản: "Xin đừng...!để lần sau, tôi không muốn đợi lâu như vậy."
Kỳ thực, Thần Sông cũng rất do dự.
Chưa từng có một tân nương nào còn sống thoát ra khỏi đây.
Nhưng sở dĩ Thần Sông đưa ra quyết định này là vì Tạ Tiểu Chu luôn rất nghe lời.
Khi được ngắm nhìn đôi mắt ngân ngấn nước ấy, sẽ không ai có thể nghi ngờ đoạn tình yêu nồng cháy trong đó.
Tạ Tiểu Chu yêu hắn, nhưng nhất thời lại bị Tà Thần làm cho mê muội.
Chờ sau khi cậu ấy quay về để suy nghĩ lại mọi thứ, cậu ấy chắc chắn sẽ hiểu được tâm tư của chính mình và lại hướng về phía vòng tay của hắn.
Thần Sông rất tự tin.
Quả nhiên, lúc Tà Thần còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã nghe thấy Tạ Tiểu Chu vội vàng mà nói: "Không cần, làm ơn.
Tôi chỉ muốn làm tân nương của ngài ngay bây giờ - mặc kệ là vị Thần Minh nào."
Nghe vậy, Thần Sông lúc đầu còn do dự, lại lập tức hạ quyết tâm.
Tà Thần cũng nói: "Được, cạnh tranh công bằng là thì cạnh tranh công bằng!"
Hắn cũng cảm thấy được Tạ Tiểu Chu nhất định sẽ yêu hắn, nhưng chỉ là bị Thần Sông làm cho mê muội một hồi thôi! Lần sau, hắn chắc chắn sẽ đánh bại Thần Sông một cách công khai và công bằng, để chứng tỏ hắn mạnh hơn Thần Sông.
Tạ Tiểu Chu lẽ ra phải là tân nương của hắn.
Hai vị thần đạt được thỏa thuận, phất tay áo nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Tạ Tiểu Chu.
Hai giọng nói cùng lúc vang lên: "Lần sau, mong cậu có thể nói cho tôi biết cậu muốn trở thành tân nương của ai."
Đôi môi nhợt nhạt của Tạ Tiểu Chu mấp máy: "Tôi..."
Hai vị Thần Minh lại ngắt lời cậu: "Chỉ có thể chọn một người
Hai mắt Tạ Tiểu Chu vẫn là hắc bạch phân minh phản chiếu dáng vẻ của hai vị thần, cậu nói, "Tôi không biết.
Nhưng, dù thế nào đi nữa, tôi vẫn muốn nhảy Vũ Điệu Cầu Nguyện cho ngài."
"Được không? Tôi chỉ có...!lời khẩn cầu duy nhất...!"Nói xong, cậu lại bật khóc.
Trong mắt các vị thần, thiếu niên mỏng manh lại cứng đầu, tràn đầy sự ngưỡng mộ đối với họ-bất kể đó là vị thần đi nào nữa.
Cậu ấy không vui vì mình có thể một bước lên trời, mà là đang khóc vì không thể trở thành tân nương của Thần Minh.
Thần minh cuối cùng cũng trút bỏ được sự băn khoăn của mình.
Tạ Tiểu Chu yêu hắn rất nhiều.
Hết lòng trao gửi tình yêu của đời mình cho hắn.
Tạ Tiểu Chu thế này sao có thể lại không trở lại?
Nước sông vẫn cuồn cuộn chảy xiết.
Tạ Tiểu Chu chậm rãi tiến lên một bước, không hề phòng bị mà đứng trước mặt Thần Minh.
Chỉ cần Thần Minh muốn, bọn họ có thể lấy mạng cậu bất cứ lúc nào.
Một hành động như vậy lại có thể lấy lòng được Thần Minh.
Làm thần minh cho rằng, Tạ Tiểu Chu chỉ là rời đi không bao lâu, không bao lâu nữa sẽ trở lại ôm lấy hắn.
Bên bờ, chiếc điện thoại di động được đặt trong góc đã chụp lại được cảnh này.
Lách tách.
Màn ảnh lại dừng lại, nhiệm vụ đã hoàn thành.
【Phân đoạn phiên ngoại 《Tân Nương Thần Sông》 của Tạ Tiểu Chu đã kết thúc Cảnh quay】
Phòng phát sóng trực tiếp dừng lại ở màn ảnh cuối cùng.
Lễ Phục của Tạ Tiểu Chu bị gió thổi động.
Cậu quỳ xuống đất ngước nhìn Thần Minh trên cao, đôi mắt ngân ngấn nước, như đang cầu xin Thần Minh thương xót, cũng mong Thần Minh thu hồi ý chỉ.
Mà vị Thần Minh cao cao tại thượng không dính bụi trần đứng ở trên cao, đưa tay ra, như muốn ôm cậu vào lòng.
[Chu Châu thật sự sẽ quay lại sao?]
[Có ngu mới quay lại, Chu Chu còn không chịu ở lại làm khách mời thường trú trong khuôn viên trường, thì còn lâu mới quay lại một chương trình nguy hiểm như vậy.]
[Vậy là Thần Sông lại bị PUA rồi sao? Nếu hắn biết Chu Chu không quay lại thì làm sao? ]
[Wu wu wu cổ phiếu Thần Sông của tôi lại sụp đổ]
[Vậy, cái ai có nhớ vụ cá cược đó không?]
Ngay sau khi những lời này nói ra, tất cả các các khán giả đều than khóc.
[Ah ah ah ah, thật sự không có người nào trở thành tân nương của Thần Sông cả]
[Tôi mất một ngàn tệ!]
[Tôi cũng mất một năm cống phẩm! ]
[Haha, tôi là người duy nhất kiếm được tiền, vì vậy tôi đã mua một biệt thự để sống trên biển ~]
[Quên đi, coi như là tôi đưa tiền biếu thôi]
[Có phải tôi là người duy nhất mong chờ Chu Chu sẽ chọn chương trình tạp kỹ tiếp theo nào sao? ]
***
【Chúc mừng bạn đã hoàn thành Cảnh quay phim《Tân Nương Thần Sông》 bạn đã được thăng lên khách mời cấp B (thù lao: 3000)】
【Thù lao của bạn như sau:
Thù lao cơ bản: 1000
Phần thưởng phát sóng trực tiếp chia sẻ: 7800
Khấu trừ 20% thuế thu nhập cá nhân, thù lao cuối cùng: 7040]
【Bạn đã nhận được một đạo cụ SSR】
【Đạo cụ: Một cặp xúc xắc sáu mặt.
Mô tả: Thiện ý và Ác ý của Thần Sông đều có cùng một suy nghĩ, giống như trước khi cặp xúc xắc này rơi xuống, không ai biết con số sẽ là bao nhiêu.
Tác dụng: Ở các tiết mục trải nghiệm dân gian, Thần Sông có tính chiếm hữu cao, chỉ cần có cơ hội hắn liền sẽ đem tân nương của hắn kéo vào dòng nước vô biên 】
Tạ Tiểu Chu nhìn trần nhà quen thuộc, không biết đã bao lâu cậu rốt mới hoàn hồn.
Lần này tiết mục quá nguy hiểm.
Cậu xém chút nữa đã ngủ quên dưới nước mãi mãi.
Xem ra lần sau phải rút ra bài học, không thể liều lĩnh như vậy được.
Tạ Tiểu Chu ngồi dậy, mở hai lòng bàn tay ra, hai viên xúc xắc sáu mặt nhỏ nhắn tinh xảo nằm yên ở đó.
Một cái trong suốt như pha lê, một cái lại là ánh sáng đỏ sẫm.
Sau khi nhìn chằm chằm vào nó hồi lâu, cậu lại cảm giác được dường như có một đôi mắt nào đó đang nhìn chằm chằm vào cậy vậy.
Tạ Tiểu Chu lúc đầu cảm thấy có chút đáng sợ, nhưng sau khi nghĩ lại, đây là vật phẩm SSR, vẫn là nên mang theo bên mình thì tốt hơn.
Nhưng trên tay cậu đã có cúc áo của Tần Nguyên rồi...!Nghĩ ngợi một chút rồi lại đi ra ngoài mua một sợi dây chuyền, vừa lúc có thể đem sáu mặt đều treo ở mặt trên mặt dây.
Trong khi chờ đợi, cậu lại nhận được một cuộc gọi.
Đối diện là nhân viên công tác của đoàn phim, vừa kết nối điện thoại liền nghe thấy bên kia nói: "Tiểu Chu, mấy ngày nay cậu đi đâu vậy? Quay phim xong, chúng ta phải đi tuyên truyền đó."
Tạ Tiểu Chu:"...!"
Cậu xém quên mất chuyện đó.
Nhân viên công tác rất nhiệt tình: "Gần đây cậu bận việc gì à? Tôi có vài vai diễn