[Bác sĩ tới rồi!]
[Chu Chu chẳng phải là muốn lật xe?]
[Bác sĩ mau đem Chu Chu như vậy như vậy sau đó lại [——], cứ làm y như đồ tể đi.....]
[Lầu trên, mấy làn đạn của bạn vẻ rất hài hòa nhỉ!]
[Tôi không thiếu lưu lượng truy cập, hãy để tôi nói thêm một chút]
Làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp thập phần vui sướng, nhưng thực tế thượng, hiện trường không khí căng chặt, chạm vào là nổ ngay.
Tạ Tiểu Chu đứng ở ngã ba của ánh sáng và bóng tối.
Tiến lên phía trước một bước, chính là ánh sáng giả dối đến nhợt nhạt.
Ánh đèn đầu hẻm lạnh lẽo mà rũ xuống, dừng ở trên má cậu, có thể thấy lăn tăn vài giọt máu nhuộm đỏ một chỗ trên làn da trắng nõn.
Phía sau, lại là bóng đêm chẳng thể chạy thoát.
Bác sĩ Bird Beak vốn cũng chẳng lo Tạ Tiểu Chu có thể chạy trốn, nắm lấy gậy quạ vàng, không chút hoang mang mà từ trong bóng tối đi ra.
Gót giày da giẫm lên nền gạch, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Một chút, lại một chút.
Trái tim không ngừng nện mạnh vào lồ ng ngực, cứ khiến người thấp thỏm lo âu.
Tạ Tiểu Chu run mi, giọt mồ hôi từ trên trán chậm rãi trượt xuống, theo vòng cung của hàm dưới, cứ thế chảy xuôi vào cổ áo.
Mồ hôi chảy qua chỗ nào, chỗ đó liền lạnh lẽo đến đấy.
Tạ Tiểu Chu cũng rất rõ ràng rằng, cậu đang sợ.
Nhưng cậu không nghĩ sẽ chạy trốn, mà nếu bác sĩ cũng đã xuất hiện, đương nhiên là cậu trốn cũng không thoát.
Thế là Tạ Tiểu Chu lại xoay người lại, giương mắt nhìn qua.
Bác sĩ ăn mặc chỉn chu lại nghiêm trang, bên ngoài lại khoác thêm chiếc áo choàng, toàn thân lấy tông đen làm chủ đạo, chỉ có ở cổ áo lại đính một bông hồng trắng.
Thoạt nhìn, long trọng đến mức có thể lập tức tham gia một yến hội.
"Không nói gì sao?" Bác sĩ đeo mặt nạ mỏ chim, vốn cũng chẳng thấy rõ vẻ mặt của hắn trông làm sao, nhưng từ ngữ điệu cũng có thể nghe ra tâm tình của hắn lại rất rất sung sướng, "Hoa hồng nhỏ——"
Tuyệt đối không thể ở trước mặt bác sĩ lộ ra vẻ nhút nhát.
Tạ Tiểu Chu nghĩ thế, thân mật mà gọi một tiếng, âm cuối có chút giương cao: "Bác sĩ ~"
Bác sĩ ngừng lại, nhìn chăm chăm vào thiếu niên trước mặt.
Thiếu niên vừa mới kết thúc một hồi vật lộn liều chết, sợi tóc đen nhánh cứ thế mà loạn hết cả lên, cổ áo cũng mở ra, có thể nhìn thấy một tia trắng bệch.
Đồ tể là bị cắt yết hầu mà chết, sau khi máu từ yết hầu trào ra, cũng sẽ bắn một ít lên người cậu, mệt vệt lại một vệt, tựa như giữa nền tuyết lạnh lẽo lại nở rộ một đóa hồng đỏ.
Yếu ớt, lạnh lẽo cùng dụ hoặc.
Mấy thứ này đều là từ trên người mà lộ ra.
Bác sĩ cảm thấy yết hầu có chút ngứa, đành ho khan một tiếng sau, giọng điệu khi nói cũng rất kì lạ: "Sợ sao? Hay là đang muốn bịa ra mấy câu giải thích xảo quyệt cho việc cậu tới đây?"
Quả nhiên, bác sĩ vẫn là nhạy bén như thế.
Tạ Tiểu Chu rũ xuống mí mắt, không vội trả lời.
Bác sĩ cũng không vội truy vấn, mà là duỗi tay vuốt v3 gương mặt Tạ Tiểu Chu.
Cách một tầng bao tay, hắn lại dùng ngón tay lau đi vết máu mặt trên.
Chỉ là máu tươi đã khô lại trên da, khó mà lau sạch sẽ.
Thế là bác sĩ liền nghiêm túc, một lần lại một lần mà dùng lòng bàn tay cọ xát qua, thẳng đến khi làn da mỏng manh vì cọ xát quá độ mà ửng đỏ cả lên, mới cảm thấy mỹ mãn mà ngừng lại.
Bác sĩ lại nhẹ nhàng mà nhéo nhéo gương mặt Tạ Tiểu Chu, tiếc hận mà thở dài một hơi.
Nói đi, hoa hồng nhỏ.
Khóc thút thít hoặc là xin tha, hoặc là......!Làm ra một ít hành động điên cuồng.
Mặc kệ là loại nào, hắn cũng đều sẽ thích.
Bác sĩ khóe môi hiện ý cười, khoan dung mà nhìn Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu cũng đang suy nghĩ cách đối phó.
Cậu cũng đã biết trước được kiểu gì cũng có cảnh này —— sau khi bị bác sĩ bắt được nên nói cái gì, thậm chí chuẩn bị một vài cái lý do thoái thác.
Nhưng chờ đến khi thật sự đối mặt với bác sĩ, cậu mới biết được, mấy cái đó lý do thoái thác đó, bác sĩ đến một cái cũng sẽ không tin.
Hoặc là nói, bác sĩ từ đầu đến cuối cũng chỉ tin tưởng lời nói của "Rose Boy", chứ không tin tưởng cậu.
Lần này cậu đánh cuộc thất bại, mà thất bại, chắc chắn sẽ phải trả giá rất đắt.
Kém cỏi nhất nhưng đơn giản nhất chính là cái chết.
Tạ Tiểu Chu lông mi giật giật, khóe môi hiện lên ý cười, thần sắc tinh tế thay đổi: "Là tôi sai rồi, bác sĩ."
Bác sĩ hỏi: "Sai cái gì?"
Tạ Tiểu Chu một chút cũng không có thoái thác, liền thừa nhận: "Tôi không nên chạy trốn."
Bác sĩ: "Còn có cái gì nữa?"
"Còn có......" Tạ Tiểu Chu cười đến chói mắt, "Tôi không nên bị anh bắt."
Nghe vậy, bác sĩ khẽ lắc đầu: "Thật là nhóc con không nghe lời, làm sai thì phải bị phạt."
Tạ Tiểu Chu cũng không sợ hãi, ngược lại là tò mò hỏi: "Là trừng phạt gì? Bác sĩ là muốn cắt hai chân tôi xuống, lại cắt đi từng cánh tay một, hay là móc mắt?" Cậu chớp chớp mắt, lại như làm nũng, "Tôi thì không sao cả, nhưng mấy cái này chẳng có ý nghĩa gì."
Bác sĩ hỏi: "Vậy cậu có kiến nghị gì?"
Tạ Tiểu Chu nghĩ nghĩ, nóng lòng muốn thử mà nói: "Nếu không, bác sĩ làm thực nghiệm cho tôi đi."
Bác sĩ lại nhìn chăm chăm cậu, cũng không nói chuyện.
Tạ Tiểu Chu tiến lên một bước, cầm lấy tay bác sĩ, đem tay hắn ấn vào ngực của mình.
Không chút phòng vệ, đem tất cả đều phơi bày trước mặt bác sĩ.
Phảng phất chỉ cần hắn muốn, tùy thời có thể lấy đi hết thảy.
"Anh không có hứng thú với tôi sao?" Cùng hàng lông mày và ánh mắt vô tội, cậu như thật sự không biết mình đang phơi bày tất cả ra trước mắt, môi lúc đóng lúc mở, phun ra hai chữ, "...Bác sĩ."
Cho dù cách mọt lớp quần áo dày, bác sĩ vẫn có thể cảm nhận được trái tim vẫn đang đập thình thịch, tràn ngập sinh mệnh.
Đây là hoa hông của hắn, sao lại không có hứng thú được?
"Đương nhiên là có." Bác sĩ nói thế.
Tạ Tiểu Chu sung sướng mà nở nụ cười, răng nanh ở khóe môi như ẩn như hiện, mang theo sự nghịch ngợm cùng ngây thơ mà đối diện.
Bác sĩ giọng nói ôn hòa, như là gia trưởng đang dỗ hài tử chìm vào giấc ngủ: "Vậy, là thực nghiệm gì?"
"Đương nhiên không phải mấy cái thực nghiệm vô dụng đó." Tạ Tiểu Chu ngẩng đầu, đôi mắt trăng đen rõ ràng lại hiện lên một tầng sương mù, mông lung, tràn ngập không gì sánh kịp lực hấp dẫn, "Mà là đi tìm ra căn nguyên, biết được chân tướng......!Tìm ra được chân tướng của thế giới."
Bác sĩ lại từ trên người hoa hồng nhỏ của hắn tìm được cảm giác hưng phấn, hắn cúi đầu, thanh tuyến ưu nhã: "Nguyện nghe kỹ càng."
Đáy mắt đã nổi sóng ngầm, Tạ Tiểu Chu ha ha mà nở nụ cười: "Anh không tò mò rằng, tôi là từ đâu tới sao? Thế giới này tại sao lại tồn tại, tôi cùng với thế giới này, lại có quan hệ gì?"
Đây là thứ mà Tạ Tiểu Chu vẫn luôn tò mò.
Thế giới của cậu, cùng thế giới của tổ tiết mục không phải là một, nhưng lại có quan hệ rất vi diệu.
Cho nên tổ tiết mục mới có thể thông qua mối liên hệ này, làm cậu thoát khỏi thế giới nguyên bản, trong chốc ngắn ngủi đã xuất hiện ở thế giới đoàn phim này.
Vậy mối liên hệ này là từ đâu tới?
Tại sao lại xuất hiện trên người cậu.
Nếu là Tạ Tiểu Chu ngày thường, đương nhiên sẽ không tùy tiện mà lấy vấn đề này ra để bàn luận.
Nhưng hiện tại cậu đã tiến vào thiết lập "Rose Boy", có chút nói ra nói, làm ra làm, căn bản không chịu khống chế của chính cậu.
Cậu chỉ nghĩ, bác sĩ sẽ cảm thấy hứng thú đối với thực nghiệm này.
Quả nhiên, sau khi nghe được lời này ánh mắt bác sĩ rời rạc một chút, rồi lại đột nhiên sắc bén hẳn lên.
Tạ Tiểu Chu dựa sát: "Có phải chưa từng có ai nới với anh về vấn đề này?"
Không có, chưa từng có.
Bác sĩ nghĩ như thế.
Như có cổ lực lượng nào đang dần làm mơ hồ đi tâm trí của hắn, dường như chúng đang ngầm ngăn cản hắn tìm hiểu chuyện các vị khách tại sao lại đột nhiên xuất hiện.
Dựa theo tính tình của bác sĩ, ngay lần đầu tiên gặp được vị khách này, đáng lẽ phải nên giải phẫu nghiên cứu đến sạch sẽ.
Nhưng cố tình kỳ quái chính là, hắn chính là sinh không dậy nổi cái ý niệm này.
【 Cảnh báo, cảnh báo ——】
Âm thanh của tổ tiết mục vang lên bên tai Tạ Tiểu Chu.
【 Xin khách mời hãy dừng ngay lại hành vi vừa rồi của mình.】
Tạ Tiểu Chu lại tựa hồ như chẳng nghe thấy, vẫn còn đang lo nói hết câu: "Bác sĩ, tôi cũng rất tò mò, còn anh?" Cậu cầm bác sĩ tay, nhét vào đó một đò vật: "Bác sĩ, anh có thể giải phẫu tôi, nghiên cứu tôi, đây là do —— tôi tự nguyện làm."
Bác sĩ lại nhìn qua.
Chỉ thấy trong tay, chính là con dao phẫu thuật sắc bén.
Mà Tạ Tiểu Chu lại dùng con dao phẫu thuật đó ấn vào ngực mình.
Vết máu chậm rãi chảy xuôi.
【 Cảnh báo, roẹt...!cảnh báo ——】
【 Roẹt....roẹt...】
Tạ Tiểu Chu bất giác đau đớn, như hiến tế như lại khẩn cầu: "Bác sĩ, đạt được thứ anh muốn, tôi cũng đạt được thứ tôi muốn.
Đây mới là[email protected] muốn học hỏi chân chính."
Không ai có thể cự tuyệt được yêu cầu này.
Bác sĩ lại như thở dài mà đáp: "Tôi sẽ nói chân tướng của thế giới cho cậu —— sau khi cậu chết."
***
Phòng phát sóng trực tiếp người xem căn bản không nghĩ tới sẽ có cái này tiến triển, sôi nổi thảo luận lên.
[Ăn dưa.jpg]
[Cái gì mà thật tốt tìm tòi nghiên cứu, trong tiết mục này, các NPC đều là do tổ tiết mục mời tới sao?]
[Nghe nói, có một bộ phận là mời tới, còn lại là mấy thứ kh ủng bố vốn đã tồn tại, không biết không nói, tôi chỉ có thể nói đến thế, đều phải dựa vào tri giác lĩnh ngộ của các người.]
[Cái gì là cái gì? Nói thế mà cũng được sao?]
[Lời nói không chứng rất dễ bị phun tạp, vậy tôi chỉ có thể nói, kỳ thật《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》 mở mục đích thật sự chính là làm sung sướng những thứ không thể nói, không tồn tại, làm cho bọn họ an tâm ở yên chỗ nào đó, không chạy ra ngoài làm loạn.]
[Không tồn tại?]
[Bị bệnh à]
Đám làn đạn này vừa lướt qua, phòng phát sóng trực tiếp liền truyền ra một trận điện lưu, hình ảnh trên màn hình cũng trở nên mơ hồ mà vặn vẹo.
Khán giả chỉ có thể nhìn thấy, bác sĩ Bird Beak đang bế Tạ Tiểu Chu, mà ở ngực cậu, lại cắm một một con dao phẫu thuật, máu tươi theo đầu ngón tay đang rũ xuống mà chảy xuôi xuống dưới.
Tí tách.
Rơi trên mặt đất, phun xạ ra một đạo huyết hoa.
【 Roẹt....roẹt】
【Cảnh quay xuất hiện trục trặc.】
【Tạm thời đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp.】
Giọng nói vừa dứt.
Toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp đều lâm vào cảnh tối đen, chỉ có người xem đang mờ mịt mà điên cuồng spam.
[Chuyện con mẹ nó lại như thế nào?]
[Chẳng lẽ Chu Chu cứ vậy mà chết sao? Rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Tôi còn chưa thấy được cái gì nữa!]
[ Cứ bình tĩnh phân tích, cũng không đến nỗi phải chết đâu, ít nhất cũng chỉ lãng phí một lần sống lại mà thôi.]
[Vậy cảnh quay tiếp theo phải làm sao?]
[Chu Chu cũng quá hung dữ, vậy mà lại trực tiếp để bác sĩ đi tìm ra sự thật của thế giới.]
[Cái lần phát sóng trực tiếp này chẳng lẽ sẽ phải bị đóng à?]
[Tổ tiết mục mau lăn ra đây làm việc đi!]
Phòng phát sóng trực tiếp ồn ào nhốn nháo, có mờ mịt vô tri, có điên cuồng nhục mạ tổ tiết mục, còn có người tranh thủ quay video.
Nói chung chính là một mảnh hỗn loạn.
May mắn thay, không lâu sau, một dòng chữ xuất hiện trên màn hình đen.
【《Lets go! Boys Over Flowers (Châu Âu) NG...】
[NG???]
[《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》 cũng có thể có NG?]
[Nói như vậy cũng không phải, nhưng nếu là phạm sai lầm lớn, liền sẽ dẫn tới NG thôi.]
[NG sẽ phát sinh chuyện gì? Tôi còn chưa từng gặp qua NG.]
[Tôi đã từng thấy, tất cả đều sẽ quay về như lúc ban đầu, các vị khách lần nữa sẽ tiến hành nhập vai, cho dù đã chết, bị thương cũng đều sẽ lại lần nữa xuất hiện, mà NPC bên trong cũng đó đều sẽ quên tất cả.]
[ Như vậy thì không được, lỡ bác sĩ quên luôn Chu Chu thì sao?]
[Chu Chu rốt cuộc đã nói cái gì xúc phạm đến quy tắc rồi, vậy mà còn có thể xảy ra sai lầm lớn như vậy?]
Phòng phát sóng trực tiếp lại tràn ngập tiếng kêu r3n.
Chỉ là mặc kệ khán giả có nguyện ý hay không, tổ tiết mục vẫn làm chuyện của mình, một lát sau, màn hình lần lần nữa sáng lên.
Thời gian trở về lúc bắt đầu.
Trên màn hình lại xuất hiện căn phòng mang đậm nét phương Tây.
Góc nhìn từ từ thu hẹp lại, một trận gió thổi bay tấm màn làm bằng thủ công thêu thùa, tấm lụa mỏng như ẩn như hiện, có thể thấy bên trong có một cậu trai đang say giấc.
Thiếu niên nằm trong gối ôm mềm mại, nhẹ đến như là một mảnh vân mai, hai mắt nhắm nghiền, đuôi mắt màu hồng nhạt chậm rãi kéo dài, như đang miêu tả lại một đóa hồng vừa chớm nở.
Cậu giờ có thể cảm nhận lại được, chậm rãi mở mắt, tựa hồ không rõ tình huống hiện tại cho lắm, chớp chớp mắt, nụ hoa liên quan cũng run rẩy một chút.
Đã xảy ra chuyện gì.
Tạ Tiểu Chu mơ mơ màng màng mà nghĩ.
Một đám hình ảnh vụn vặt từ trong đầu chợt lóe mà quay cuồng.
Bóng đêm.
Hoa hồng.
Bác sĩ......
Tạ Tiểu Chu đột nhiên ngồi dậy, tay ấn vào chỗ ngực, nhẹ nhàng nhấn một cái, còn có thể cảm nhận được chút chút đau.
Nhưng khi kéo vạt áo ra, lại bóng loáng như lúc ban đầu, không có một tia dấu vết.
【 Các vị khách mời không cần hoảng loạn 】
Liền ở lúc Tạ