Đám làn đạn liền tràn ngập không khí vui sướng.
[Há há há há, ngươi là cái thá rì?]
[Rõ ràng là lời kịch giống nhau, tại sao lại cho ra kết quả không giống nhau? Tôi không phục!]
[Lầu trên, này rõ ràng là chép bài tập, ai đó cứ cho rằng sẽ được tổng điểm, kết quả lão sư sớm đã nhìn thấu, nên mới cho 0 điểm na.]
[Chính xác!]
"Bác sĩ......"
Bác sĩ đi tới, mang theo mặt nạ mỏ chim lại lộ ra sự lạnh nhạt vốn có, như là Tử Thần đang hành tẩu trong đêm đen, chẳng có lấy chút cảm tình nào của nhân loại.
Từ Thiên Thu theo bản năng mà lui về phía sau một bước.
Không đúng.
Sao lại như vậy?
Vừa rồi, lời cậu ta nói đều là lời mà Tạ Tiểu Chu đã nói qua, nhưng phản ứng của bác sĩ lúc ấy và hiện tại lại chẳng giống nhau.
Chẳng lẽ, là do cậu ta nói còn chưa đủ sao?
Từ Thiên Thu nuốt nước bọt: "Bác sĩ, chẳng lẽ tôi nói không đúng à?" Thanh âm có chút trúc trắc, lại cố tình phải làm ra bộ dáng khinh miệt, trông cũng buồn cười y như lời nói.
Trông mèo vẽ hổ, chẳng ra cái gì cả.
Nhưng hắn lại không nhớ gì hết.
Bác sĩ dừng động tác, sau đó hắn tháo bao tay xuống rồi ném qua một bên, tựa hồ sự lạnh nhạt vừa rồi chỉ là ảo giác, giờ đã khôi phục lại trạng thái ôn hòa: "Ngươi nói......!Rất đúng."
Nghe được lời này, Trái tim vốn đang treo trên cổ cũng quay lại đúng vị trí.
Quả nhiên vẫn là hữu dụng.
Đề này Tạ Tiểu Chu đã từng giải qua, hơn nữa còn được tổng điểm.
Mà cậu ta lại biết được đáp án, chỉ cần lặp lại lần nữa, tuyệt sẽ không thể làm sai.
Từ Thiên Thu yên tâm, nói: "Bác sĩ, tôi nghĩ anh cần nhiều thực nghiệm có tính sáng tạo hơn, chứ không phải cứ cứng ngắc lặp lại hành vi khâu vá của mình, bởi nó vô vị mà còn lãng phí thời gian."
Giọng nói lại vừa dứt.
Phòng thí nghiệm một mảnh an tĩnh, chỉ có vật thí nghiệm là phát ra tiếng cầu xin hoảng loạn.
Bác sĩ liếc nhìn vật thí nghiệm liền mất đi hứng thú, hướng tới từ thiên thu đi qua, một đôi lược hiện tái nhợt bàn tay ấn ở trên vai hắn.
Từ Thiên Thu theo bản năng mà cảm thấy sợ hãi, nhịn không được mà muốn chạy khỏi cái chỗ quỷ quái này.
Lần trước, cậu ta chính là ở chỗ này mà bị chế tác thành tiêu bản não người.
Cái cảm giác âm trầm lại tuyệt vọng kia vậy mà len lỏi vào theo từng tấc da tấc thịt của cậu ta, khiến cho cậu ta cả người đều run bần bật.
Không, không......!Lần này chắc chắn sẽ không thất bại!
Cái cơ hội thứ hai này, ngay từ đầu khai cục đã rất thuận lợi, làm sao có thể để thua lần nữa!
Từ Thiên Thu cố nén sợ hãi, đứng không nhúc nhích.
Bác sĩ tăng lực đạo trên tay, nắm chặt bả vai Từ Thiên Thu, sau đó cúi đầu, chậm rãi vươn người ra trước.
Mặt nạ mỏ chim càng dựa càng gần, cơ hồ ngay sát mặt Từ Thiên Thu rồi.
Từ Thiên Thu lại bắt đầu không thể khống chế được biểu tình sợ hãi trên mặt.
Thấy một màn này, bác sĩ nhịn không được cười khẽ một tiếng, mặt nạ mỏ chim cũng run nhè nhẹ.
Hắn dùng cái loại ngữ khí cổ vũ mà nói: "Ngươi nói rất đúng, lại nói thêm vài câu đi."
Từ Thiên Thu thở dài phào một hơi.
Tạ Tiểu Chu đã từng nói với Bác sĩ rất nhiều, nhưng cậu ta cũng không thể nói đúng từng câu từng chữ, chỉ có thể chọn vài câu mà nói.
Có đôi khi cậu ta nói không đúng hay bịa chuyện thì vừa đưa mát nhìn lên, bác sĩ ở một bên vậy mà lại nghe đến nghiêm túc, thậm chí còn gật đầu, như đã mê muội rồi vậy.
Từ Thiên Thu vốn đang cứng đờ chỉ vì chuyện này mà dần khôi phục độ ấm.
Xem ra, phương pháp cậu ta chọn quả nhiên hữu dụng.
Chỉ dăm ba câu đã khiến cho bác sĩ thần phục, lại chỉ cần Tạ Tiểu Chu không xuất hiện, cậu ta tuyệt đối có thể lấy lòng bác sĩ.
Nghĩ thế, Từ Thiên Thu nói càng ngày càng trôi chảy, thậm chí còn tự mình lý giải.
Đem những lời này nói xong, cậu ta lần thứ hai nhìn về phía bác sĩ, tự tin hỏi: "Bác sĩ, anh cảm thấy sao?"
"Ta cảm thấy rất đúng.
Nhưng......" Bác sĩ thanh tuyến ưu nhã, "Ta có một vấn đề."
Từ thiên thu: "Anh hỏi đi."
Khoảng cách gần như vậy, Từ Thiên Thu còn có thể thông qua hai cái lỗ trên mặt nạ mà thấy được đôi mắt màu đỏ sậm đặc trưng kia, nhan sắc xem ra cũng thâm thúy giống viên hồng thạch(Ruby) vậy.
"Vậy......" Bác sĩ nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Những lời này là ai nói?"
Từ Thiên Thu lại như rơi hầm băng, nhưng cậu ta rất nhanh liền phản ứng lại —— Bác sĩ chắc chắn không thể còn giữ được đoạn ký ức của cảnh quay trước.
Thế là cậu ta trấn định mà tự nhiên nói: "Bác sĩ, anh đang nói cái gì vậy? Những lời này đương nhiên là chỉ có tôi nói, chẳng lẽ còn có người khác sao?"
Bác sĩ gật gật đầu: "Có."
Ở trong trí nhớ mơ hồ kia, có một vị thiếu niên khác cũng từng nói qua mấy lời này với hắn.
Nhưng, không phải biểu tình như thế, cũng không phải miệng lưỡi như này.
Đó là khinh miệt, nhạo báng, mọi thứ người kia nói đều phát ra từ nội tâm điên cuồng.
Chứ không phải cái vật thí nghiệm này, đã thấp kém mà còn dám ra lệnh cho hắn.
Từ Thiên Thu thấy bác sĩ ngữ khí khẳng định, có chút hoảng loạn: "Còn có ai sẽ nói mấy cậu như vậy chứ?"
Bác sĩ ấn huyệt Thái Dương của mình: "Vậy ta hỏi ngươi.
Vị thiếu niên kia......!Là ai?"
Từ Thiên Thu liên tục lui về phía sau.
Không, không thể.
Bác sĩ như thế nào khả năng còn nhớ rõ tạ thuyền nhỏ? Hắn nói ngược lại là tự tìm tử lộ, hắn là không có khả năng nói!
Bác sĩ thấy thế cũng hiểu rõ.
Không chịu nói?
Không sao, bác sĩ hiểu rõ nhất chính là, làm người chết mở miệng.
Tử vong quen thuộc lại lần nữa tới gần.
"Tổ tiết mục, tổ tiết mục mau ra đây ——" Từ Thiên Thu cả người đều là mồ hôi lạnh, hướng tới hư không hô, "Chỗ này chắc chắn đã có Bug!"
Nhưng là, tổ tiết mục cũng chẳng cho cậu ta cái trợ giúp gì.
Từ Thiên Thu đối diện với bác sĩ ánh mắt.
Hắn đầu óc bay nhanh mà chuyển động lên, uy hiếp nói: "Nếu anh giết tôi, thì anh liền vĩnh viễn không thể biết được tên kia là ai!"
Bác sĩ dừng bước.
Từ Thiên Thu thấy thế, lại nói: "Chỉ cần......"
Lời nói còn chưa nói xong, Từ Thiên Thu liền cảm nhận được một trận đau đớn truyền đến, cậu ta chậm rãi cúi đầu, đã thấy một cây dao phẫu thuật đã cắm sâu vào ngực.
Đồng thời, cậu ta nghe thấy thanh âm nhu hòa của bác sĩ, như là đang thủ thỉ với tình nhân nhỏ: "Không sao, cái chết, sẽ nói cho ta hết thảy."
Tí tách.
Một giọt máu đỏ nương theo chuôi đao mà chậm rãi rơi xuống.
Bác sĩ lần nữa thay bao tay, thong thả ung dung mà giải phẫu thi thể trên giường.
Đường gân cơ thịt, xương trắng tinh xảo, xinh đẹp trái tim......
Từng cái một hiện ra ở trước mặt.
Hắn nghĩ hắn cách chân tướng đã càng ngày càng gần rồi.
Leng keng ——
Cuối cùng dao phẫu thuật rơi xuống, bác sĩ đem đám thịt khối rớt đầy chỗ mà khâu lại, xuất hiện ở trước mặt chính là một cái "Người" mới tinh.
Bác sĩ nhìn tác phẩm của hắn, hỏi: "Vị thiếu niên kia là ai?"
Từ Thiên Thu run yết hầu, phát ra thanh âm cứng đờ: "Hoa, hồng......"
Chỗ cổ áo Bác sĩ vẫn còn một cánh hồng trắng, hắn giơ tay vuốt v e, trải qua khoảng thời gian thăng trầm mà trắc trở sinh trưởng, hoa hồng vẫn tươi đẹp và kiều nộn như vậy.
Bác sĩ hỏi: "Ta cùng cậu ta, đã xảy ra cái gì?"
Những lời này tựa hồ kích thích tới Từ Thiên Thu, thân thể cậu ta không ngừng run rẩy, mấy chỗ được kim chỉ khâu lại đều chảy ra từng đợt máu đen.
Cậu ta được bác sĩ trị liệu chết đi sống lại, nhưng cũng bởi vậy mất đi một ít thứ, lúc này chỉ có thể nói ra mấy thứ vốn đã khắc sâu vào tiềm thức cậu ta.
"Cậu......!Đê tiện......"
"Hoa ngôn xảo ngữ......"
"Lấy lòng......!Bác sĩ......"
"Tình yêu......!Thiệt tình......"
Tác phẩm thấp kém vô pháp thừa nhận nhiều cảm xúc như thế, nói xong mấy câu này, Từ Thiên Thu liền ầm ầm ngã xuống, lại biến thành thịt nát rơi đầy đất.
Bác sĩ cầm lấy dụng cụ rửa sạch, đem đám này quét sạch vào thùng rác.
Chờ làm xong chuyện này, bác sĩ lại lâm vào trầm tư.
Tình cảm?
Liên hệ đến ký ức rách nát lúc trước, chẳng lẽ nói......!Hắn thật sự cùng cái vị thiếu niên kia sinh ra tình cảm?
Nhưng là tình cảm này lại là cái gì?
Bác sĩ có chút ngu muội, là bởi hắn vốn chưa từng trải qua thứ cảm xúc gọi là tình yêu này.
Nhưng vừa nhớ tới vị thiếu niên kia, hắn liền cảm nhận được lồ ng ngực như bị thiêu đốt, tim đập cũng nhanh hơn bình thường.
Chẳng lẽ đây là cảm giác của tình yêu sao?
Có chút không biết nên làm sao, nhưng......!hình như cũng không chán ghét lắm.
Thử tưởng tượng đến vị thiếu niên kia, những ký ức vụn vặt lại lần nữa hiện lên, chỉ là vẫn bị sương mù che đi, muốn xem cũng chẳng rõ.
Một khi hắn muốn đi phá vỡ sương mù, thấy rõ cái kia thiếu niên bộ dáng, liền lại làm hắn cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.
Loại này đau đớn thật giống như là có một đám con kiến, không ngừng gặm c ắn hắn đại não thần kinh, làm hắn vô pháp bình tĩnh trở lại, cũng vô pháp bình tĩnh tự hỏi.
Nhưng bác sĩ cũng không sợ hãi đau đớn.
Hắn giống như là tự ngược giống nhau, không ngừng đi nhìn trộm bị sương mù bao trùm ký ức, dần dần, thậm chí từ trong thống khổ nhấm nháp tới rồi một tia sung sướng.
Đúng vậy.
Này sung sướng, là hắn tường vi giao cho.
Có lẽ, đây là tình yêu.
Bác sĩ mở mắt, đỏ sậm hai tròng mắt trung cuốn lên một trận cuộn sóng.
Hắn sinh bệnh, yêu cầu chữa bệnh.
Mà hắn dược......!Chính là tường vi.
Như vậy, hắn tường vi, ở nơi nào đâu?
***
Đồng thời.
Phù thủy bên này vẫn đang ở trong tầng hầm.
Tầng hầm trên giá đặt một cái nồi lớn, chất lỏng ùng ục sôi trào, khói theo từng tiếng mà bay lên, mà bên trong lại chính là tròng mắt, ngón tay ở trên đ ĩa, chỉ chờ được gia nhập.
Nhưng phù thủy cũng không thèm để tâm đ ến nó.
Bởi vì, cô ả hiện tại lại đang cùng một vị khách không mời mà đến múa máy chân tay.
Ở một góc tầng hầm.
Đ ĩa nhạc ở máy quay đ ĩa xoay tròn, kim máy đặt trên đ ĩa nhạc, cứ vậy mà phát ra tiếng nhạc du dương.
Trên đỉnh tầng hầm là ánh đèn tối tăm.
Làn váy phù thủy uyển chuyển hất lên một đóa hoa xinh đẹp.
Bạn nhảy phù thủy lại chính là thiếu niên khoác áo choàng hồng.
Thiếu niên một tay nắm tay phù thủy, một tay ấn sau eo phù thủy, cùng điệu nhạc du dương mà đi tới đi lui.
Nhưng đến khi nhìn kỹ, thân thể phù thủy vốn đã cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, nom chẳng khác gì rối gỗ không có sinh mệnh, tùy người điều khiển.
Thiếu niên xoay người một cái, ngoái đầu nhìn lại, có thể thấy ở đuôi mắt cậu lại hiện ra dáng vẻ của một bông hồng, ngây thơ lại vô tội, tràn ngập mùi vị dụ hoặc.
Một lúc sau.
Vũ khúc đi tới động tác cuối cùng.
Tạ Tiểu Chu buông tay lui về sau một bước, hướng tới chỗ phù thủy hành lễ.
Nhưng bạn nhảy của cậu lại không thể đáp lễ.
Sau khi mất đi vật chống đỡ, phù thủy thẳng tắp mà ngã rạp trên mặt đất.
Chỉ thấy cô ả trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng mà nhìn về phía đi trước, trên mặt không hề có huyết sắc, đồng tử giản ra, hiển nhiên là đã chết từ lâu.
【Tiến độ đánh dấu: Phù thủy ( 1/1) 】
Nghe được âm báo của tổ tiết mục, Tạ Tiểu Chu nhẹ nhàng bước qua thi thể phù thủy, đi tới cái nồi đang sôi trào kia.
Cậu có chút tò mò mà nhìn thoáng qua, lại múc ra một muỗng, tựa hồ muốn nếm thử.
Nhưng chờ đến khi ngửi được hương vị tanh tưởi kia, lại chán ghét mà thè lưỡi, ném nó trở về.
Tạ Tiểu Chu lại đi qua nhìn mấy lọ đựng đồ của phì thủ.
Nào là nhện, thằn lằn, bọ ngựa......
Tròng mắt, ngón tay, tâm can......
Không có ý nghĩa.
Tạ Tiểu Chu rất nhanh liền mất đi hứng thú với phù thủy.
Nếu đã đánh dấu phù thủy xong rồi, vậy chỉ còn thiếu mỗi đồ tể cùng sương mù nữ yêu.
Sương mù nữ yêu tạm thời không có manh mối, vậy bây giờ liền đi tìm đồ tể là ok luôn.
Tạ Tiểu Chu nhón mũi chân đi tới trước máy quay đ ĩa, lấy tay đụng một chút.
Sau khi buông tay, kim máy lại lần nữa chuyển động, phát ra tiếng nhạc.
Tạ Tiểu Chu trên mặt mang theo ý cười, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng mà dạo quanh một vòng, lại cười nhỏ rồi đi ra ngoài.
Đơn khúc còn chưa kết thúc.
Phù thủy quái gỡ lại đón phải vị khách không mời thứ hai.
Này là một vị khách cả người lấy tông đen làm chủ đạo, mang theo mặt nạ mỏ chim.
Hắn đi đến, giày da dẫm trên mặt đất, mỗi một bước đặt xuống, đều có thể hòa làm một với nhịp của đơn khúc.
Liền ở ngay lúc đơn khúc đang cao trào, thì hắn đứng ở trước mặt phù thủy.
Bác sĩ nửa ngồi xổm xuống, ngón tay ấn ở cổ phù thủy, lại nhìn tình huống của đồng tử đã giãn ra.
Thi thể còn có độ ấm.
Thời gian tử vong, cũng chẳng quá nửa giờ trước.
Trừ cái này ra, hắn còn ngửi được mùi hoa thoang thoảng xung quanh.
Chính là tại hiện trường đã chẳng còn ai.
Đến không đúng lúc rồi.
Vậy là......!Hoa hồng của hắn đang cố ý muốn trốn hắn?
Quạc quạc ——
Ngoài phòng, quạ đen hót vang, phát ra câu trả lời khẳng định.
—— cậu ấy đang trốn hắn.
Quạ đen mang theo điệu bộ vui sướng mà đáp lại chủ nhân.
Bác sĩ cũng không tức giận, chỉ đứng lên, đ è xuống vành mũ.
Nên làm sao giờ nhỉ?
Cậu ấy muốn trốn hắn, rốt cuộc là muốn làm chuyện xấu gì?
Nhưng cũng không sao.
Hắn hiện tại đã thấy được hoa hồng của hắn, hơn nữa, hắn kiểu gì cũng sẽ đem hoa hồng nhỏ đặt bên người —— tựa như là những cái tiêu bản cứng ngắc kia vậy.
***
Tạ Tiểu Chu ngây thơ