Cái chết dần dần buông xuống.
Tạ Tiểu Chu cảm nhận được không khí trong phổi đang loãng dần, việc hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
Nếu còn tiếp tục như vậy, thật sự sẽ chết.
Sợ hãi cùng xin tha có lẽ dùng được.
Nhưng cậu nghĩ cũng không muốn làm hai cái đó.
Tạ Tiểu Chu giật mình mở mắt, đột nhiên nở nụ cười.
Rõ ràng hiện tại tính mạng của cậu đang bị bác sĩ nắm trong tay, nhưng ý cười trên khóe môi lại đầy vẻ mỉa mai trào phúng.
Cũng chỉ là như thế?
Nếu chết ở trong cái dạng này, cũng chẳng có ý nghĩa gì.
[Chu Chu chắc sẽ không chết đâu ha?]
[Không sao, có thẻ thân phận rố-se boi không phải còn có thể sống lại hai lần sao? Lần này chết cũng không sao.]
[Tui không dám nhìn, chờ Chu Chu chết xong thì lại đi kêu tui.]
Tạ Tiểu Chu không nói gì, nhưng bác sĩ rõ ràng vẫn thấy được suy nghĩ của cậu qua ánh mắt, ngón tay cũng vì thế mà thả lỏng lực đạo.
Đây là hoa hồng của hắn
Nếu cứ khô héo như vậy, cũng quá phí phạm của trời.
Bác sĩ cúi đầu, thâm tình mà lại nghiêm túc mà nhìn về phía hoa hồng của hắn.
Bởi vì thiếu oxy, mà má Tạ Tiểu Chu cũng ửng hồng hết cả lên, đuôi mắt hoa hồng nương theo đó mà run rẩy, trong mắt chứa đầy nước mắt s1nh lý, một giọt nước theo đường vân da thịt chảy xuống dưới.
Nhưng trên mặt cậu lại không có lấy chút sợ hãi, chỉ có thất vọng.
Bác sĩ dừng động tác, buông lỏng tay ra.
Tạ Tiểu Chu hít được lớp không khí mới mẻ, dồn dập mà hô hấp, cả người như là bị rút đi toàn bộ sức lực, mềm oặt mà ngã xuống ngực bác sĩ.
Bác sĩ một tay nắm lấy cằm Tạ Tiểu Chu, bắt cậu phải duy trì tư thế quay đầu nhìn mình: "Ngươi, không sợ chết." Dùng chính là ngữ khí khẳng định.
Da thịt Tạ Tiểu Chu vốn đã yếu ớt, bị véo như thế, trên cổ nháy mắt liền hiện lên một cái dấu vết thật dài, như là đang đeo phải một cái vòng cổ nặng trịch.
"Bác sĩ......" Giọng nói có chút run rẩy, nhưng từng chữ thốt ra lại rất rõ ràng, "Ta đương nhiên không sợ chết, ta chỉ cảm thấy, cái chết như vậy quá mức thấp kém."
"Nếu đây là cái mà bác sĩ gọi là cái chết, vậy ngươi cùng lò sát sinh đồ tể kia có gì khác nhau?"
Tạ Tiểu Chu nằm dài trong ngực bác sĩ, là cùng một khuôn mặt, biểu tình tư thái lại cùng buổi tối ngày đó hoàn toàn khác nhau.
Ngày đó là buổi tối ngọt ngào, ngả ngớn.
Hôm nay lại gần như điên cuồng, coi thường cái chết.
Cậu không sợ chết, thậm chí, còn muốn tự mình nếm thử.
Bác sĩ thở dài một tiếng, hỏi: "Cái nào rốt cuộc mới là ngươi đây?" Những lời này vừa thốt ra khỏi miệng, hắn hoảng hốt nhớ lại, những lời này hình như đã từng nói qua
Càng nhiều ký ức ùa về.
Tuy còn là linh tinh vụn vặt, nhưng một khi muốn gom lại, liền bị cảm đau đớn gặm nhấm.
Bác sĩ đôi mắt mờ mịt, mất đi khống chế với Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu đã khôi phục chút sức lực, nhưng cậu cũng chạy trốn, mà là xoay người, nhón chân ôm lấy cổ bác sĩ.
Đôi tay vòng ra phía sau, ngón tay linh hoạt mà tháo gỡ mặt nạ bác sĩ, lại dùng sức kéo xuống.
Mặt nạ tháo xuống, xuất hiện trước mặt chính là đôi mắt tựa hồng thạch kia.
Tạ Tiểu Chu đem mặt nạ ném qua một bên, thân mật mà tiến lại gần mặt bác sĩ, ngữ điệu ngả ngớn: "Ta còn tưởng......!Bác sĩ đã thay đổi rồi."
"Ta thiếu chút nữa đã phải thất vọng về ngươi rồi, bác sĩ.
Ngươi hẳn là có thể tạo ra cho ta cái chết long trọng cùng hoành tráng nhất."
"Chứ không phải cái chết thấp kém giống như bây giờ."
Giọng nói vừa dứt.
Trong ngực Bác sĩ dâng lên một loại cảm xúc đặc thù, tựa hưng phấn lại tựa kích động, cơ hồ bỏ qua cả đau đớn trên người.
Đúng rồi.
Đây mới là hoa hồng của hắn.
Gương mặt này, cũng dần dần lấp đầy chỗ trống trong trí nhớ.
Bác sĩ ngón tay run nhè nhẹ.
Hắn dùng cả sức lực áp chế cái loại cảm xúc kia, tận lực ôn hòa có lễ mà nói: "Ta rất xin lỗi."
Tạ Tiểu Chu cũng tựa như đang đối đãi tình nhân, ôn nhu mà ôm lấy bác sĩ, cũng trấn an mà vỗ lưng hắn: "Ta sẽ tiếp thu lời xin lỗi của ngươi."
Hai người cũng trầm mặc một lúc lâu.
Vẫn là bác sĩ mở miệng trước, hoãn thanh nói: "Kỳ thật, ta lúc đầu muốn cùng ngươi chơi một trò chơi."
Vốn dĩ bác sĩ là đang muốn cùng Tạ Tiểu Chu chơi một cái trò chơi thú vị.
Nhưng khi nhìn đến Tạ Tiểu Chu, lại không có nhịn được, muốn đem hoa hồng của hắn biến thành vật của mình.
Nhưng còn tốt, hắn cuối cùng cũng ngừng lại được.
Nếu không, thì có khác gì đồ tể đâu? Cái chết như vậy cũng chẳng có tính mỹ cảm, chỉ là làm ẩu, cũng chỉ là đang nương theo bước chân của đồ tể thôi.
Hoa hồng của hắn đáng phải có được những thứ quý giá nhất.
Tạ Tiểu Chu rũ mi: "Nguyện nghe kỹ càng."
Bác sĩ giơ một ngón tay, chậm rãi mở miệng: "Đây là lần thứ nhất."
Tạ Tiểu Chu tựa hồ hiểu được cái gì, nhích lấy thân thể vô lực, thoát khỏi cái ôm của bác sĩ.
Bác sĩ đem ngón tay thon dài đặt ở bên môi, đôi mắt hồng thạch chứa đầy ý cười sủng nịch: "Ngươi còn có hai cơ hội."
"Nếu tới lần thứ ba ta bắt được ngươi, ta sẽ ban cho ngươi cái chết chân chính."
"Đương nhiên, ngươi còn có lựa chọn khác." Bác sĩ thong thả ung dung mà nói, "Đó chính là trước khi ta tìm được ngươi, thì giết hết mọi người."
Hoa hồng của hắn.
Tuy nhìn rất điên cuồng, nhưng trên thực tế, ở sâu trong nội tâm của cậu vẫn còn lưu có một chút thiện ý.
Tuy rằng nó rất nhỏ, đến cả chính cậu cũng không biết, nhưng bác sĩ vẫn có thể cảm nhận được.
Đây là thứ mà bác sĩ không thích.
Hắn muốn đem hoa hồng của hắn, tỉ mỉ mà chế tạo thành bộ dáng hắn thích.
Đây mới là thực nghiệm của bác sĩ.
Mới mẻ độc đáo, hơn nữa tràn ngập sáng ý.
Tạ Tiểu Chu tóc đen hỗn loạn, vết đỏ trên cần cổ trắng nõn lại đặc biệt chói mắt, cũng bởi điều này mà khiến thanh âm có chút khàn khàn: "Như vậy mới có ý nghĩa chứ."
Bác sĩ hơi khom người, bày ra tư thế mời: "Vậy, ngươi nguyện ý không?"
Tạ Tiểu Chu đặt tay úp lên, thấp giọng nói: "I Do."
Ánh sáng tối tăm lại đến.
Hai tay giao điệp, lại giằng co một lát sau, Tạ Tiểu Chu mới thu tay, nhón chân, tặng cho bác sĩ một cái hôn ở khóe môi.
Không có cảm tình gì.
Chỉ là một động tác đơn thuần như thế.
Tạ Tiểu Chu nói: "Ta chờ ngươi."
Nói xong câu này, cậu liền nhích thân, đi vào một con đường trong số đó.
Bác sĩ đứng ở tại chỗ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e nơi hôn môi Tạ Tiểu Chu, nơi đó tựa hồ còn dư lại một ít độ ấm.
Hắn cũng không lập tức theo sau, mà là mặt nạ mỏ chim lên trước, phủi đi lớp bụi bặm bên trên, lại đeo lên mặt.
Làm xong chuyện này, bác sĩ lúc này mới cầm gậy chống, tiếp tục đi lên.
Góc áo choàng lắc lư trong không trung, sương mù lại lần thứ nữa vọt tới.
Trò hay đã chính thức mở màn từ lâu rồi.
***
Sau khi Tạ Tiểu Chu cùng bác sĩ đều đã biến trong mê cung, một lát sau, từ trong sương mù lại xuất hiện một bóng người.
Lan vảy rồng loạng choạng đi tới.
Anh vừa rồi mất đi một cánh tay, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn luôn đi theo phía sau bác sĩ, cho nên đều thấy được cảnh hai người bọn họ thân mật mà ôm nhau.
Hoa hồng bày, có lẽ có quan hệ với bác sĩ.
Có thể thông qua hoa hồng đánh dấu Bác sĩ để hoàn thành nhiệm vụ không nhỉ?
[Nói thử xem, Bác sĩ rốt cuộc có phải nhân vật đánh dấu bị ẩn đi kia không?]
[Nếu thật là vậy thì cần bao nhiêu tiếp xúc mới có thể hoàn thành? Chu Chu hôn cũng hôn rồi, ngủ cũng ngủ rồi, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành.]
[Đương nhiên là muốn càng tiếp xúc thân mật hơn, tỷ như như vậy lại như vậy.]
[Nhưng, Chu Chu sẽ lựa chọn thế nào?]
[Cái này không cần nghĩ cũng biết 《Quy Tắc Khách 》 đã cấm khách mời tàn sát nhau rồi.]
***
Tạ Tiểu Chu dừng bước.
Chờ đến khi thoát khỏi tầm mắt của bác sĩ sau, cậu cuối cùng nhịn không được, dựa vào vách tường mà ho khan.
Cảm giác hít thở không thông còn lưu lại ở yết hầu rất lâu vẫn chưa tiêu tan.
Cậu đè lại yết hầu, mỗi khi ho khan một tiếng, sương mù quanh thân cũng theo đó mà chấn động.
Ở trong mê cung an tĩnh, tiếng ho khan lại truyền đi cực xa.
"Hoa hồng, là cậu sao?" Những người khác cũng nghe thấy tiếng ho khan kia, đứng từ xa hỏi.
Theo sau một lúc, phía trước truyền đến tiếng bước chân.
Người tới hẳn là cách không xa, nhưng bởi vì sương mù cứ loanh quanh lòng vòng, nên muốn đi cũng phải tiêu phí một ít thời gian.
Xuất hiện trước mặt chính là bách hợp cùng hoa quỳnh.
Thẻ thân phận của Hoa quỳnh ở trong mê cung này cũng không phải rất hữu ích.
Chỉ là bởi vì kỹ năng có hạn, y không thể tìm được đường mình chưa từng đi qua, chưa từng nghe thấy, hay đồ vật chưa từng nhìn thấy, ít nhất cũng phải từng nghe qua người khác miêu tả mới tìm được.
Cho nên, y chỉ có thể tìm tới chỗ các khách mời khác, mà không thể trực tiếp tìm đi vào trung tâm của mê cung.
Ba người tụ tập ở bên nhau, bách hợp liền nhìn không được mà nhìn tới cổ Tạ Tiểu Chu.
Nơi đó có một vết đỏ, xuất hiện ở làn da trắng nõn, lại phá lệ đến ghê người.
Bách hợp đang muốn hỏi, nhưng lại ngập ngừng.
Tạ Tiểu Chu đứng thẳng người, sờ sờ cổ.
Hoa quỳnh nhíu mày: "Cậu lại gặp phải cái gì sao?"
Tạ Tiểu Chu không nói chuyện.
Hoa quỳnh tự nói: "Tử vong cùng điềm xấu trên người cậu......!Lại càng đậm hơn rồi."
Những lời này chỉ vừa nói xong, không biết có phải ảo giác hay không, sương mù chung quanh lại cuồn cuộn một chút.
Tiếp theo trong mê cung lại vang lên một tiếng ca mờ ảo.
Sương mù nữ yêu ẩn thân trong đám sương mù, nửa người dưới cùng sương mù hòa hợp, chỉ còn lại lọn tóc đạm mùi rong biển.
Một quạ đen đen nhánh dừng ở bên cạnh sương mù nữ yêu, chán đến chết mà vỗ vỗ cánh, như là đang thúc giục cái gì.
Sương mù nữ yêu liếc mắt nhìn quạ đen một cái, đành phải mở miệng, thông qua lớp sương mù đem thanh âm chính mình truyền ra: "Trò chơi này hình như có chút nhàm chán rồi, không bằng chúng ta lại cho thêm một ít nguyên tố mới......"
Cùng với thanh âm của sương mù nữ yêu, từ bốn phía đột nhiên thổi tới sương mù màu đỏ nhạt, còn có thể ngửi được mùi máu tươi trong đó.
Sương đỏ lan ra rất nhanh, không lâu sau, sương mù đã thổi tới trước mặt mọi người.
Bách hợp đứng ở bên ngoài, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị sương đỏ nhẹ nhàng quét qua.
Mà chỉ mới chạm nhẹ như vậy, thịt ở cánh tay cô liền lịch bịch rớt xuống dưới.
Sương đỏ lập tức thổi qua.
Phào ——
Thanh âm này thật giống như một giọt nước lọt vào chảo dầu.
Khối thịt kia trong nháy mắt đã bị sương đỏ ăn mòn hầu như không còn, một chút cũng không để lại.
Hoa quỳnh hét lớn: "Chạy ——"
Bách hợp gần sương đỏ nhất, cánh tay của cô bị mất đi hơn phân nửa lớp thịt, dưới cái đau đớn khốn cùng, cô sắc mặt trắng bệch, trên đầu cũng phủ một lớp mồ hôi lạnh.
Cô che lại cánh tay, mắt thấy đã sắp bị sương đỏ cắn nuốt.
Tạ Tiểu Chu quay đầu nhìn thoáng qua, lại duỗi tay túm lấy bách hợp.
Phía sau có sương đỏ đuổi theo, đoàn người lại chạy về phía trước.
Mê cung lúc đầu vốn là bảy cong tám vòng, nhưng hiện tại lại chính là thứ tiện lợi nhất cho các khách mời tránh né sương đỏ, tất cả trở ngại đều không thấy đâu, chỉ một đường chạy thẳng về phía trước.
Cuối đường là một khu vực hình vuông, cũng đều là từ sương mù tạo thành.
Nơi này không có đường khác lộ, các khách mời còn tưởng đã đi vào tuyệt cảnh, không nghĩ tới khi đi vào, sương đỏ đều bị ngăn ở bên ngoài.
Hoa quỳnh thở phào nhẹ nhõm một hơi, đặt mông ngồi trên mặt đất.
Bách hợp che lại cánh tay bị thương, đi đến bên cạnh tạ thuyền nhỏ, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu."
Tạ Tiểu Chu gật gật đầu, không nói gì.
Khu vực này cứ vậy mà an tĩnh chốc lát, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Lan vảy rồng nghiêng ngả lảo đảo mà chạy vào, mà ở phía sau anh, cũng chính là một đám sương mù đỏ, nhưng nó cũng không vào được đây.
Lan vảy rồng ngẩng đầu nhìn về phía mặt khác khách quý: "Mọi người đều ở đây sao......" Ánh mắt nhìn đến chỗ Tạ Tiểu Chu, liền đình trệ một lát.
Tạ Tiểu Chu cũng ngước mắt nhìn lên.
Nhưng lan vảy rồng rất nhanh đã rời mắt, tựa như cái dừng lại vừa rồi chỉ là ảo giác.
Bốn vị khách mời, toàn bộ đều đã đến đông đủ, không có một người tử vong.
Nhưng thoạt nhìn cũng chẳng có nơi nào để đi.
Lan vảy rồng mất đi một cánh tay, bách hợp mất đi một lớp thịt trên cánh tay, mà yết hầu Tạ Tiểu Chu lại bị bóp đến khàn khàn.
Hiện tại bốn phía tràn ngập sương đỏ, trong phòng cũng không có đường ra, các khách mời dứt khoát ở chỗ này nghỉ ngơi một lát.
Nơi này bị sương mù trắng vờn quanh, không biết tình cảnh bên ngoài ra sao, nhưng thông qua ánh sáng biến động, có thể nhận thấy được sắc trời đang dần ảm đạm.
Trời tối.
"Hì hì......" Sương mù nữ yêu thanh âm không ngừng mơ hồ, phảng phất là xuất hiện ở chỗ này, lại xuất hiện ở chỗ kia, "Hiện tại có một tin tức xấu, hai tin tức tốt, các ngươi muốn nghe cái nào nà?"
Các khách mời: "......"
Sương mù nữ yêu cũng không chờ các khách mời trả lời, đã tự mình nói: "Tin tức tốt là —— chúc mừng các ngươi, đã đi tới căn phòng an toàn thứ nhất, ở chỗ này, các ngươi có thể nghỉ ngơi lấy sức, không có có cái gì nguy hiểm."
Nghe được lời này, trên mặt các khách mời cũng chẳng có tý thả lỏng nào.
"Nhưng là tin tức xấu