Một trận bọt sóng lại vỗ vào bờ, che khuất lời quý ngài nói.
Bím tóc cùng chân chó của y căn bản không nghe rõ, vốn còn tưởng rằng "Mắt kính" bị dọa đến choáng váng, cười nhạo.
"Người của Hội Phục Sinh cũng chỉ có vậy thôi ha."
"Lá gan nhỏ như vậy, còn dám cùng Hiệp Hội Diễn Viên chúng ta đối nghịch."
Hai người tự cho là đã nắm chắc phần thắng, đối diện với "Mắt kính" mà chế nhạo cười lớn.
Cũng mặc kệ nói như thế nào, "Mắt kính" đều không dao động, chỉ là đầu chậm rãi ngã về một bên, tựa như là cổ không chịu nổi trọng lượng của đầu vậy.
Giễu cợt một trận, bím tóc cũng cảm thấy không thú vị, cho chân chó một ánh mắt: "Ra tay đi."
Chân chó chà xát tay, đi về phía trước, cũng muốn như vừa nãy, đem "Mắt kính" cũng đẩy xuống chỗ thâm tiềm giả trong biển.
Nhưng không nghĩ tới, tay còn chưa kịp đụng tới "Mắt kính", liền thấy đầu của anh ta lắc lư một chút, "bạch" một tiếng rơi xuống đất.
Cứ như dưa hấu đã chín rục mà rơi xuống đất, lập tức ngã trên mặt đất, chất lỏng trắng trắng hồng hồng b ắn ra, phát ra mùi vị tanh hôi.
Chân chó: "?"
Ăn vạ?
Bím tóc nghe được động tĩnh bên này, quay đầu nhìn lại.
Chân chó vội vàng nói: "Tôi còn chưa kịp chạm vào cậu ta, vậy mà lại biến thành cảnh này rồi! Chuyện này không liên quan đến tôi."
Thân thể "Mắt kính" trong nháy mắt như vỡ cả ra, hóa thành một bãi thịt nát.
Trên người chó săn cũng bị bắn tới một ít, lúc này vẻ mặt của gã đầy vẻ chán ghét, dùng quần áo lau đi làn da dính chất lỏng.
Bím tóc nhìn thoáng qua, lấy ra đạo cụ, nói: "Cẩn thận một chút, trên người cậu ta rất có thể bị sinh vật dị thường bám vào đấy."
Các khách mời khác cũng đã phát hiện tiết mục này có chút kì quái.
Khác với các tiết mục khác, chỗ này nơi nơi đều là vật dị thường, không hề có quy luật để bàn cãi.
Vẫn nên cẩn thận một chút, cho dù khách mời lão làng cũng sẽ nói câu này.
Chân chó vừa nghe xong, đã vội vàng nhảy dựng lên, trốn phía sau bím tóc, cảnh giác mà nhìn bốn phía.
Đột nhiên, gã cảm thấy da có chút ngứa, nên duỗi tay gãi một cái.
Chính là càng gãi lại càng ngứa, căn bản không hề giảm bớt.
Ngứa.
Thật ngứa......
Chân chó trên tay dùng lực một chút, đem tầng ngoài làn da gãi đến bong tróc, huyết nhục đỏ tươi chảy xuôi, lộ ra xương trắng bên trong.
Chỉ có như vậy, mới có thể ngừng ngứa.
Bím tóc phòng bị hồi lâu, kết quả vẫn là chẳng biết chuyện gì.
Một trận gió biển mang mùi tanh tưởi thổi đến.
Mặt biển một mảnh tĩnh mịch, chỉ có sóng biển vẫn không ngừng đánh tới từng làn sóng gợn.
Lâu như vậy, Tạ Tiểu Chu còn chưa đi lên, có lẽ là đã chết.
Bím tóc "Chậc" một tiếng: "Nơi này hơi quỷ dị, chúng ta vẫn là nên đi về trước." Vừa nói, y xoay người, lúc nhìn đến chân chó, buột miệng thốt ra, "Mày làm gì vậy hả?"
Chân chó vẫn đang gãi ngứa: "Tôi......!Tôi rất ngứa......" Gã nâng tay, chỉ lên cánh tay đến một chút da thịt đều không còn, duy là dư một đoạn xương trắng.
Nhưng gã hình như không thấy đau, trên mặt mang theo nụ cười mê muội, ngón tay không ngừng xoa xương cốt, "Như vậy......!Như vậy sẽ không ngứa nữa......"
Bím tóc cảm thấy ớn lạnh.
[Thật ghê tởm na]
[Làm sao vậy, bị bệnh à?]
[Chắc là bị quỷ bám vào người đi, không thì có cái mẹ gì làm ra chuyện này?]
[Chưa thấy qua, tui sợ cảnh này.]
Người xem phòng phát sóng trực tiếp đều đã bị dọa cho hoảng sợ, chứ đừng nói đến là bím tóc.
Y cũng đã trải qua rất nhiều tiết mục để thăng lên khách mời hạng A, nhưng hình ảnh quỷ dị như vậy vẫn là lần đầu thấy.
Sau khi kinh ngạc xong, đã không chút do dự, trực tiếp cất bước bỏ chạy.
Vì mau rời khỏi cái này tà hồ bờ cát, bím tóc vốn không rảnh lo mặt khác, một chân dẫm lên bãi thịt nát trên mặt đất, chạy nhanh ra bên ngoài.
Nhưng ngay khi hắn sắp chạy khỏi bờ cát, đột nhiên dừng động tác, như là rối gỗ bị giật dây, thân thể vặn vẹo, một bước lại một bước mà trở về vị trí ban đầu.
Bím tóc làm ra một tư thế mà nhân loại vốn chẳng làm được, đem mặt chôn vào đống máu kia.
Y lại dần tan chảy, cùng vết máu trên mặt đất hợp thành một thể.
Vết máu đen kia thong thả cắn nuốt bím tóc, cuối cùng "Ọc" một tiếng, bọt khí sôi trào.
Mà một bên, chân chó vẫn gãi ngứa như cũ.
"Ngứa......"
"Thật ngứa......"
Chính là, gã chỉ còn lại phần đầu, không thể gãi chỗ ngứa khác.
Đám huyết nhục trên mặt đất kia giật giật, dò ra một cành xúc tua đen nhánh.
Quý ngài "nhìn" về phía đáy biển.
Chính là chỗ sâu hơn so với thâm tiềm giả.
Xúc tua vặn vẹo, tà ác mà kéo dài về phía trước, đem hình ảnh trong biển truyền tới trước mắt quý ngài.
Xúc tua nhẹ nhàng mà quét qua bọt sóng một chút.
Này nhân loại, thật thú vị.
Sao những tồn tại khác lại đi bảo vệ cậu ta nhỉ?
Chẳng lẽ trên người nhân loại này có ưu điểm gì đó mà hắn không biết sao?
Quý ngài càng ngày càng tò mò.
Có lẽ, hắn sẽ phải quan sát lâu thêm nữa.
***
Dưới biển sâu.
Ọc ọc ọc ọc ọc ——
Vô số bọt khí trong suốt từ Tạ Tiểu Chu trong miệng chạy ra, bay về phía mặt biển.
Biển sâu tĩnh mịch giờ lại bị chia thành hai nửa không gian khác nhau.
Mà chỗ Tạ Tiểu Chu đang lơ lửng chính là ranh giới phân cách.
Phía dưới là thâm tiềm giả bộ mặt dữ tợn, từng con đều không khép kín đôi mắt mà nhìn chằm chằm vào con mồi phía trên, phát ra mùi cá tanh hôi ghê tởm.
Mà phía trên, không biết ánh nắng từ đâu chiếu xạ xuống dưới, bao phủ lấy Tạ Tiểu Chu, chiếu sáng bốn phía.
Sóng biển mãnh liệt đột nhiên bình tĩnh xuống, không hề có tính xâm lược, mà là ôn nhu, lấy tư thái bảo vệ quay chung quanh bên cạnh Tạ Tiểu Chu.
Nước biển vuốt v e gương mặt cậu, từ giữa ngón tay mà luồn qua, tiếp theo chính là cái ôm ướt át dầm dề.
Cậu lại lần nữa ngửi được hơi nước quen thuộc
Hơi thở kia khác với vị biển.
Mà là......!Nước mưa rơi xuống, đập vào mặt sông khiến nó xuất hiện gợn sóng nhẹ nhàng.
Tóc đen mềm mại bay tán loạn, hướng về phía trước mà lơ lửng.
Tạ Tiểu Chu cố sức mà quay người, nhìn qua.
Một bộ bạch y rơi xuống, xuất hiện trước mắt chính là khuôn mặt lạnh nhạt của Thần minh.
Tạ Tiểu Chu: "......"
Tiết mục này hình như đã xảy ra vấn đề rồi nhỉ?
Sao lại để các BOSS từ các tiết mục khác chạy lại đây??? Cậu cũng đâu có gọi điện cho Thần Sông đâu?
Tạ Tiểu Chu kích động, thiếu chút nữa đã uống hết một ngụm nước biển.
Cậu vội vàng ngậm miệng, dưỡng khí trong phổi còn thừa không có mấy, gương mặt tức khắc đỏ bừng.
Thần minh đem biến hóa của Tạ Tiểu Chu thu vào trong mắt, mơ hồ phát ra tiếng thở dài.
Có chút bất đắc dĩ, lại có chút dung túng.
Hắn duỗi tay, đặt ở khuôn mặt Tạ Tiểu Chu, tiếp theo là cúi người tiến lên, đem tất cả độ ấm cùng lạnh lẽo bao trùm lại.
Tạ Tiểu Chu mở to hai mắt, phát ra một tiếng: "A......"
Cảm giác hít thở không thông chậm rãi tiêu tán.
Thân thể ban đầu còn có chút cứng đờ nay đã thả lỏng không ít, vốn còn chưa kịp hít lấy lớp không khí mới, mà ngược lại đã đi chủ động ôm lấy Thần minh.
Thần minh như đã bị lấy lòng rồi, thế là lại gia tăng nụ hôn.
Cũng tại lúc này, vô số điểm sáng từ bốn phía tụ tập lại đây, mà xung quanh Tạ Tiểu Chu lại hình thành cái lá chắn, đem nước biển lạnh băng toàn bộ cách ly ra ngoài, xuất hiện một khu vực an toàn.
Sau khi nước biển biến mất, cặp xúc xắc từ cổ áo phiêu ra lại rơi xuống, nhẹ nhàng mà trở về cổ áo Tạ Tiểu Chu.
Một cái thanh triệt trong suốt như thủy tinh, một cái lại là bị ánh sáng đỏ sậm bao trùm.
Cặp xúc xắc bất đồng tựa hồ đang âm thầm phân cao thấp, ai cũng không chịu nhận thua.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu.
Thần Sông ngẩng đầu, đôi mắt xanh thẳm như sông nước, đáy mắt thanh triệt nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Chu trước mặt, khóe môi mang theo ý cười ôn hòa, ngữ điệu nhẹ nhàng mà chậm chạp hỏi: "Ngươi, sao không trở về?"
Thật vất vả lắm mới thở được một hơi Tạ Tiểu Chu: "............"
Có lẽ, cậu nên sử dụng "Ký lục giả thời gian", để trực tiếp trở lại một giờ trước thì tốt hơn.
Người xem phòng phát sóng trực tiếp vốn còn đang lo lắng cho Tạ Tiểu Chu, nhưng không nghĩ tới lúc này đây, đối mặt với hình ảnh k1ch thích trước mặt, tức khắc liền tràn ngập không khí vui sướng.
[ha ha ha ha ha cá nuôi đã trở lại!]
[Chu Chu lại nên giải thích thế nào đây?]
[đừng hoảng hốt, Chu Chu nhất định sẽ ổn thôi! ]
[Thần Sông cùng Tần Nguyên vốn là tốt như vậy mà lại bị lừa gạt.]
[Thế giới này hình như rất kỳ quái na, nhiều BOSS như vậy đều có thể xuất hiện, tại sao nà?]
Tạ Tiểu Chu theo bản năng muốn đi lấy đồng hồ quả quýt, nhưng còn chưa đụng tới, tay đã bị Thần Sông nắm chặt, giam cầm tại chỗ.
Da thịt Thần Sông lạnh lẽo, mang theo vị nước sông xanh.
Tuy rằng động tác của hắn mềm nhẹ, trên mặt cũng không thấy vẻ tức giận, nhưng Tạ Tiểu Chu trong lòng đều biết rất rõ—— nếu không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, nói không chừng Thần Sông sẽ cậu quăng lên đương trường để hiến tế.
Nhưng còn may, hai cái tiết mục này đều có khoảng cách cùng hạn chế, kéo dài thời gian chút là được......!Có lẽ vậy.
Nhưng Thần Sông lại không giống là Tần Nguyên dễ lừa như thế.
Lại khiến cậu ngẫm nghĩ, nên làm sao bây giờ.
Thần Sông kiên nhẫn đợi một lát, không nhận được câu trả lời, ánh mắt hơi ngưng trọng: "Tân nương của ta, chẳng lẽ......!Ngươi muốn đổi ý sao?"
Những lời này mới vừa nói xong, nước biển bình tĩnh lại trở nên mãnh liệt lên, phảng phất như đang tùy thời chuẩn bị mà đem người trong đó tàn nhẫn mà nhấm nuốt lần nữa.
Tạ Tiểu Chu mới từ nguy cơ hít thở không thông thoát thân, liền vội vàng lo cho nghiệp diễn vô hạn của mình.
Kỳ thật cũng không cần diễn, cậu hiện tại vẫn chật vật như cũ, bị đông lạnh đến thanh âm phát run: "Không, không phải......"
Thần Sông thấy cậu có chút sốt ruột, đuôi mắt cũng đã ướt át đỏ ửng, đem tân nương ôm vào trong lòng, từng chút từng chút mà rút đi hơi nước trên người: "Không sao, từ từ nói."
Tạ Tiểu Chu biết, Thần Sông chỉ là thoạt nhìn ôn nhu, nhưng nếu đề cập đến vấn đề nguyên tắc trên, thì tuyệt đối không có khả năng nhượng bộ.
Mà vấn đề nguyên tắc chính là —— tân nương Thần minh.
Cậu cắn cắn môi, ngón tay cuộn tròn, túm chặt góc áo Thần minh, thoạt nhìn rất giống dê con dịu ngoan: "Tôi, tôi chỉ là không nghĩ ra được, rốt cuộc nên trở thành tân nương của vị thần minh nào......"
Nghe được lời này, biểu tình trên mặt thần minh đã xảy ra chút biến hóa vi diệu.
Lúc lại ôn nhuận, lúc lại cố chấp.
Hai cái ý chí của Thần minh náu thân trong cùng một thân thể, chốc lát ngắn ngủn sau, đã kết thúc khắc khẩu kịch liệt.
Hắn vươn ngón tay, nhẹ nhàng cọ qua trán Tạ Tiểu Chu, hai ngữ khí bất đồng vang lên: "Tân nương của ta, chuyện này ngươi không cần lo, chờ đến khi cử hành hôn lễ xong, ta cùng hắn......!Tự nhiên sẽ kết thúc."
Dù sao, mặc kệ là gả cho vị Thần minh nào, Tạ Tiểu Chu đều là tân nương của hắn.
Đây là số mệnh không thể chạy thoát
"Hay là......" Thần minh chất vấn, "Ngươi hối hận?"
Tạ Tiểu Chu đương nhiên không thể trở về, nhưng trước phải phải đem Thần Sông này đuổi đi đã rồi nói.
Rốt cuộc đã có kinh nghiệm từ Tần Nguyên trước, cậu đại khái đã biết, tiết mục này xác thật có chút vấn đề, cùng các thế giới khác có ít liên hệ.
Hơn nữa trên người cậu mang theo tín vật của nhóm BOSS, lúc này bọn họ mới có thể xuất hiện bên cạnh cậu đây.
Tạ Tiểu Chu rũ mi, nhỏ giọng hỏi: "Kia......!Nếu tôi chết đuối ở chỗ này, tôi còn có thể trở thành tân nương của ngài không?"
Thần minh bị hỏi vấn đề này, nước biển mãnh liệt bên ngoài cũng đình trệ xuống.
Hắn có thể cảm nhận được, thế giới này cùng thế giới ban đầu của hắn bất đồng.
Nếu tân nương của hắn bị chết đuối ở chỗ này, thì không thể hoàn thành lễ hiến tế.
"Không......"
Chỉ là còn chưa nói xong, Tạ Tiểu Chu liền dùng lực đẩy Thần minh ra, chủ động rời khỏi lá chắn an toàn, lại một lần nữa bị nước biển lạnh băng bao phủ.
Cậu lại lần nữa chìm xuống.
Trong quá trình này, cậu vẫn luôn nhìn thẳng về phía thần minh, hướng tới chỗ đó nâng tay, tựa hồ muốn bắt lấy cái gì.
Ở chỗ càng sâu.
Thâm tiềm giả mang đầu cá thân hình người như hổ rình mồi, mắt thấy con mồi từ trên trời rơi xuống, hưng phấn mà mở ro cái miệng, lộ ra hàm răng tinh mịn.
Có chút không kiên nhẫn, nên là vọt đến, móng vuốt sắc bén múa may một hồi.
Chỉ là còn chưa kịp đụng tới góc áo Tạ Tiểu Chu, liền bị một dòng nước khác ào ào đẩy ra.
Dòng nước nhu hòa biến thành vô số mũi tên, tựa như xuyên hồ lô, đâm qua thân hình Thâm tiềm giả.
Sau đó, Thần minh vươn tay, ôm eo Tạ Tiểu Chu, đem người túm trở về.
"Sao lại làm vậy?" Thần minh hỏi.
Hắn biết Tạ Tiểu Chu không biết bơi.
Nếu ngã xuống nước biển kia, tuyệt đối sẽ chết đuối.
Mà Tạ Tiểu Chu, sợ nước, cũng sợ chìm trong thống khổ.
Tạ Tiểu Chu có chút suy yếu, ho khan một tiếng: "Chỉ có như vậy mới có thể chứng minh, tôi......!Tôi không hối hận." Trong mắt cậu chứa đầy nước mắt, trong suốt thanh minh, "Cũng sẽ không hối hận......!Tôi là, yêu ngài."
Thần minh nhìn chăm chăm vào tân nương của hắn.
Tạ Tiểu Chu thuận theo mà ngẩng đầu, đem chính mình tất cả đều phơi bày trước mặt Thần minh, không có gì để che