Thanh âm này, không chỉ mình quý ngài nghe được, cũng đồng dạng truyền tới tai Tạ Tiểu Chu.
Đây là lời của tổ tiết mục.
Nhưng lại khác lạnh nhạt khi xưa, lần này rõ ràng mang theo ý vị nôn nóng.
Tạ Tiểu Chu trong lòng vừa động, nhìn về phía quý ngài.
Qúy ngài vẫn còn đang nhéo lấy hoa hồng trong tay, vui sướng trên mặt đọng lại, sau đó dần rút đi, chỉ còn lại vẻ mặt có tính công kích.
Như là có người muốn cướp đi đồ chơi của chó săn, chú chó sẽ tự nhiên bày ra một mặt hung mãnh khác.
Tạ Tiểu Chu nhẹ giọng thử hỏi: "Qúy ngài......"
Hai chữ này mới ra khỏi miệng, phía sau liền truyền đến lực kéo mãnh liệt, cứ như muốn đem cậu rời khỏi thế giới này.
Chỉ là Tạ Tiểu Chu còn chưa thành công rời đi, liền cảm giác được một sức mạnh khác, từ chỗ ngược lại truyền đến.
Cậu cúi đầu, không từ biết khi nào, một bàn tay từ trước đã duỗi lại đây, cầm lấy cổ tay của cậu.
Tầm mắt theo cánh tay này chậm rãi hướng về phía trước.
Tạ Tiểu Chu đối diện với tròng mắt vàng sắc kia.
Đồng tử trong mắt quý ngài chuyển động, dường như dự cảm được cái gì, chần chờ hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"
Tạ Tiểu Chu thật sâu mà nhìn hắn, đúng sự thật khai báo: "Qúy ngài, tôi phải về thế giới của tôi."
Qúy ngài biết, Tạ Tiểu Chu đến từ một thế giới khác.
Bởi mỗi một đoạn thời gian, sẽ có một đám nhân loại kiểu này xuất hiện ở chỗ này.
Qúy ngài vẫn luôn không thích loại người này xuất hiện ở lãnh địa của hắn, nhưng, nhưng là, Tạ Tiểu Chu không giống.
Tạ Tiểu Chu sẽ cười với hắn, sẽ dạy hắn tình cảm, còn sẽ đưa lễ vật cho hắn.
Qúy ngài thích Tạ Tiểu Chu.
Tay quý ngài dùng sức, gắt gao mà nắm lấy tay Tạ Tiểu Chu, miệng vẫn nói: "Cậu không được đi."
Phía sau, xúc tua tiến lên, ngo ngoe rục rịch.
Gấu bông vốn bị coi là bảo bối, lúc này cũng bị ném qua một bên.
Chỉ cần quý ngài muốn, đám xúc tu liền sẽ vây quanh, quấn lấy Tạ Tiểu Chu.
Âm thầm tổ tiết mục cùng quý ngài không phân cao thấp.
Giằng co trong chốc lát, hai sức mạnh dần có xu thế cân bằng, kiểm hãm lẫn nhau.
Tạ Tiểu Chu đứng ở tại chỗ, không thể nhúc nhích, không thể rời đi, cũng không thể bị để lại.
Tạ Tiểu Chu thấy bộ dáng cố chấp của quý ngài, âm thầm thở dài, ôn tồn mà nói: "Qúy ngài, anh kéo tôi ở lại đây làm gì?"
Qúy ngài sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng là, tưởng tượng đến việc hắn không thể gặp lại Tạ Tiểu Chu, ngực liền dâng lên thứ cảm giác kỳ quái.
Có chút ê ẩm, lại có chút khó chịu.
Đây là thứ quý ngài chưa bao giờ trải nghiệm qua, chỉ biết, loại cảm giác này rất không dễ chịu.
Tạ Tiểu Chu đối diện với hai mắt quý ngài, nhìn đến thứ mê mang trong đó, dẫn đường: "Qúy ngài, anh kéo tôi ở lại đây là để học thế nào là tình cảm, anh hiện tại không phải đã học xong rồi sao?"
Ý chính là, học xong nên thả cậu đi.
Qúy ngài hiểu ý mà phủ nhận: "Không, tôi không có......"
Thật ra quý ngài đã học được rồi.
Cũng chỉ mới vừa rồi thôi, hắn đã có thể nhấm nháp ra vị của tình cảm.
Chính là ngọt, so với tất cả mật đường của thế gian lại càng ngọt hơn.
Như là cây non gặp được cam lộ, giống như sóng biển đụng phải hải âu, cũng giống như là......!Qúy ngài gặp được Tạ Tiểu Chu.
Nhưng quý ngài không muốn thừa nhận, bởi vì, thừa nhận, hắn liền không có lý do kéo lại Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu bất đắc dĩ: "Qúy ngài, không thể gạt người."
Vào lúc bị cặp mắt trắng đen kia nhìn chăm chú, quý ngài như đã bị nhìn thấu, lông mi hoảng loạn mà động đậy một chút.
Qúy ngài chưa bao giờ nói dối, cũng không am hiểu nói dối.
Sai khi tiến vào xã hội nhân loại, quý ngài học được rất nhiều kỹ xảo tri thức còn có tình cảm, nhưng đồ vật của nhân loại cũng không phải cái nào cũng tốt.
Bên trong nhân loại, có chân thành thiện lương, có nhiệt liệt chân thành, có ngây thơ thuần khiết, cũng có......!Ích kỷ tham lam.
Vì thế quý ngài được một chút, liền muốn càng nhiều, vĩnh viễn không được thỏa mãn.
"Tôi...!Tôi học được rồi!" Qúy ngài vội vàng sửa miệng, lực đạo trên tay lại không chút nào lơi lỏng, "Cậu vẫn không được đi."
Tạ Tiểu Chu biết, trước mắt nếu không thể thuyết phục được quý ngài, sợ là đi không được, "Qúy ngài, anh còn nhớ tôi dạy anh cái gì không?"
Qúy ngài đương nhiên nhớ rõ.
Hắn phải bảo vệ Tạ Tiểu Chu, còn phải quan tâm, săn sóc, tôn trọng......!Hắn đều rất nghe lời mà làm theo, chỉ là lúc này đây, không được.
Qúy ngài cũng không nói lời nào, chỉ bướng bỉnh mà nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu cảm thấy sức mạnh phía sau lại càng mãnh kiệt hơn.
Qúy ngài cũng phát hiện, ánh mắt lạnh nhạt, từ bả vai Tạ Tiểu Chu xẹt qua, rơi xuống chỗ hư không phía sau.
Theo sau, tơ lụa vốn đang buộc lấy tóc đen rơi xuống, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Trong nháy mắt tiếp cúc với mặt đất, bóng dáng quý ngài bỗng nhiên bành trướng, cứ như có sinh mệnh, trong một cái hô hấp, đã lan tràn ra ngoài.
Tạ Tiểu Chu nghe thấy thanh âm bê tông cốt thép vỡ ra.
Vòm trung tâm mua sắm bị xốc lên, bóng tối phía ngoài như nước di chuyển tiến vào, từ giữa vươn ra từng chiếc xúc tua vặn vẹo.
Tóc đen quý ngài tán loạn, vươn về phía sau.
Túi da hoàn mỹ không tì vết cùng bóng tối tà ác hòa làm một thể, hình thành vẻ đối lập đến rõ ràng.
Nếu lấy góc nhìn từ trên cao xuống tới xem, sóng biển bình tĩnh cuốn lên vạn mảnh sóng gió, thâm tiềm giả xấu xí mở mắt, đồng thời nhìn chăm chú vào nơi này.
Vô số chiếc xúc tua mấp máy, leo lên không trung, che trời, như muốn che luôn sao trời trăng sáng trên cao.
Sắc trời tối sầm lại.
Tạ Tiểu Chu không tự chủ được mà lơ lửng, bên cạnh một loạt máy gắp thú cũng trầm trầm phù phù.
Bóng tối vây quanh nơi này.
"Răng rắc" một tiếng vang nhỏ.
Máy gắp thú bị bóng tối kích động cắn nuốt, chút dấu vết cũng không để lại.
Bóng tối kia như thủy triều, rất nhanh đã vọt tới bên cạnh Tạ Tiểu Chu.
Ở chỗ này, không có khái niệm không gian, cũng không có thời gian tồn tại, chỉ còn lại thân ảnh vặn vẹo cùng tiếng nỉ non không ý nghĩa.
Tạ Tiểu Chu cảm thấy chính mình như chiếc thuyền nhỏ trong sóng gió, ngay sau đó liền sẽ bị đánh lật trong đêm tối.
Cậu rất rõ ràng mà cảm nhận được nguy hiểm.
Nếu thật sự bị hắc ám cắn nuốt, cậu sẽ biến thành một bộ phận của hắc ám, vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi nơi này.
Tạ Tiểu Chu ngón tay giật giật, đang muốn lấy đồng hồ quả quýt trong túi, lại thấy hắc ám trước mặt dừng bước.
Qúy ngài còn giữ lại chút lý trí cuối cùng, áp chế thân thể cao lớn.
Có thể thấy được toàn bộ thế giới đều đã bị bóng tối bao phủ, chỉ duy nơi Tạ Tiểu Chu đang đứng thẳng kia là còn ánh sáng.
Xúc tua mấp máy, muốn tới gần, lại bị quý ngài ngăn lại.
Tạ Tiểu Chu môi giật giật: "Qúy ngài."
Rõ ràng là quý ngài chiếm thế thượng phong, chỉ cần tâm hắn muốn, Tạ Tiểu Chu liền sẽ lập tức bị "Cảm nhiễm", trở thành quái vật không có lý trí.
Nhưng quý ngài không làm vậy, ngược lại cầu xin nói: "Không cần đi......" Hắn dừng một chút, lại bỏ thêm một câu, "Được không?"
Trong nháy mắt Tạ Tiểu Chu có chút chần chờ.
Thật ra, ở đây cũng rất tốt.
Qúy ngài nghe lờ như vậy, lại sẽ bảo vệ cậu......
Nhưng cũng chỉ là dao động trong nháy mắt, Tạ Tiểu Chu lại lập tức kiên định: "Không được."
Nếu đối mặt với một BOSS khác, Tạ Tiểu Chu sẽ nói đủ các loại lý do để lừa gạt bọn họ.
Nhưng đối mặt với quý ngài, cậu lại không muốn nói dối.
Trong mắt quý ngài rõ ràng xuất hiện cảm xúc khổ sở.
Thời gian mấy ngày này thật ngắn, ở trong sinh mệnh dài dòng của quý ngài, cứ như là giọt nước trong đại dương.
Nhưng cố tình trong thời gian ngắn như vậy, quý ngài lại học được rất nhiều thứ.
Học được tình cảm, học được vui mừng, cũng học được khổ sở thương tâm.
Mấy thứ này đều do Tạ Tiểu Chu dạy hắn.
Qúy ngài lẳng lặng mà nhìn Tạ Tiểu Chu.
Nhìn thì chính là chó lớn xin được giữ lại, nếu không nói, trong cặp mắt vàng kia cho thấy sẽ không buông tha tất cả.
Lúc này, tổ tiết mục nắm chắc cơ hội, tăng lớn sức mạnh tiến vào, muốn đem người từ thế giới này mang ra ngoài.
Tạ Tiểu Chu cảm giác như mình ở trong lốc xoáy đang điên cuồng xoay tròn, không ngừng bị hai luồn sức mạnh lôi kéo.
Thân thể cậu biến thành chiến trường, trong mơ hồ, còn có thể nghe thấy tiếng vang bị cái gì xé rách.
Qúy ngài muốn Tạ Tiểu Chu ở lại, không muốn buông tay.
Nhưng hắn lại nghĩ, nhân loại rất yếu ớt.
Nhẹ nhàng chạm vào, liền sẽ chết, sau khi chết chính là một đám sẽ thể không tự hỏi, sẽ không còn thịt cùng xương cốt.
Nếu hai luồn sức mạnh tiếp tục dây dưa, Tạ Tiểu Chu sẽ chết.
Qúy ngài không muốn Tạ Tiểu Chu chết, yên lặng nhìn một lát, cuối cùng vẫn là quý ngài lựa chọn thỏa hiệp.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, quý ngài vẫn luôn nghe lời Tạ Tiểu Chu nói.
—— phải bảo vệ.
Qúy ngài làm được, vẫn luôn bảo vệ Tạ Tiểu Chu.
—— phải săn sóc tôn trọng.
Qúy ngài không quá hiểu rõ, nhưng cũng vẫn luôn tận lực mà làm theo.
—— phải buông tay.
Qúy ngài buông ngón tay ra, nhìn thân ảnh Tạ Tiểu Chu biến mất trước mặt.
Vì thế, chút ánh sáng cuối cùng trên thế giới cũng bị mai một, chỉ còn lại bóng tối tĩnh mịch.
Qúy ngài chậm rãi nâng tay, đó là nhánh hoa hồng đã khô héo, cánh hoa kiều nộn, cành lá xanh biếc đều biến thành than cốc cuốn khúc.
Hắn buông tay ra, liền hóa thành một đám bụi bay đi.
Trong ngực quý ngài như thiếu đi thứ gì đó, trống rỗng, gió thổi qua, liền phát ra tiếng vang nức nở xúc động.
Qúy ngài rất khó chịu, không biết nên miêu tả cảm xúc hiện tại thế nào, chỉ cảm thấy yết hầu nghẹn ngào, phát không ra được một chút tiếng vang.
Một cái xúc tua từ trong bóng đêm duỗi ra đây, lén lút quấn quanh thân thể hắn, giống như đang cho chính mình một cái ôm, lại dùng đầu nhọn chạm vào sườn mặt một chút.
Qúy ngài vô thức, duỗi tay vuốt v e gương mặt, một giọt nước từ trong ánh mắt chảy xuôi xuống dưới, ngưng kết ở lòng bàn tay, trong suốt như pha lê.
Đây là......!Nước mắt.
"Ta......" Quý ngài ngây thơ mà tự nói, "Ta khóc sao?"
Thanh âm quanh quẩn trong bóng đêm.
Lại không người trả lời hắn.
Nhân loại mới có thể rơi lệ.
Hình như, hắn cũng đã biến thành một nhân loại rồi?
Qúy ngài càng khắc sâu hàm nghĩa của tình cảm.
Nhưng......!Rất không thoải mái.
Qúy ngài mờ mịt mà trợn tròn mắt, một giọt lại một giọt nước mắt không tiếng động mà chảy xuôi, rơi trên mặt đất, bắn tung tóe.
Đây là cảm giác trở thành "Người" sao?
Qúy ngài không muốn làm người, thật là khó chịu.
***
Hậu trường tổ tiết mục.
Làm xong tất cả, nhân viên công tác đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Rốt cuộc cũng kéo Tạ Tiểu Chu ra được rồi."
"Nhưng, nếu cậu ta muốn ở lại chỗ này, chúng ta cũng không có cách nào kéo cậu ta ra được!"
"Có BOSS bảo vệ, ai có thể thương tổn cậu ta chứ."
Hiện tại việc của nhân viên công tác cần làm, chính là đem Tạ Tiểu Chu ném xuống tiết mục mới khác.
Nhân viên công tác lại khí thế ngất trời mà an bài.
Cách đó không xa, có một thanh âm nghi hoặc đột nhiên lên tiếng: "Tôi đột nhiên nghĩ, nếu chúng ta không đem Tạ Tiểu Chu từ trong tiết mục này mang ra, cậu ta không phải liền vĩnh viễn ở trong tiết mục này sao? Kiểu này có khác chết là mấy đâu?"
Nhân viên công tác khác: "......"
Đúng vậy.
Có cái gì khác nhau đâu?
Thanh âm tiếp tục nói: "Hiện tại hình như chúng ta đang cứu hắn mà nhỉ?"
Nhân viên công tác khác trầm mặc: "............"
Sau một lúc lâu, một thanh âm khác mở miệng: "Ầm......!Này không phải nhiệm vụ đạo diễn bảo chúng ta hoàn thành sao?"
Có mở đầu, những người khác cũng tiếp tục nói: "Đúng đúng đúng, chúng ta cũng chỉ là dựa theo lời đạo diễn nói mà làm thôi."
"Nếu đạo diễn tỉnh, thấy chúng ta còn chưa giết được Tạ Tiểu Chu, chắc chắn sẽ làm phiền chúng ta nữa cho coi."
"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta cứu cậu ta, là vì muốn giết cậu ta càng tốt, không thể vu tội cho chúng ta nha!"
Sau khi một đám tự lừa mình dối người, nhân viên công tác liền đem chuyện này vứt ra sau đầu, sôi nổi nói với nhau, không thể để đạo diễn phát hiện chuyện này.
***
【 Chúc mừng ngài đã hoàn thành quay chụp 《 Công Ty Dọn Dẹp Dị Thường》 】
【Thù lao đóng phim cho cảnh quay lần này của ngài được kết toán như sau:
Tù lao đóng phim cơ bản: 5000
Khen thưởng của phòng phát sóng trực tiếp được chia đôi: 5600
Khen thưởng đoàn đội: 2300
Khấu trừ 20% thuế thu nhập cá nhân, thù lao cuối cùng đóng phim: 14320】
Tạ Tiểu Chu nhắm hai mắt lại, trong võng mạc vẫn còn ảnh ngược bộ dáng hoảng loạn của quý ngài.
Trong hình ảnh cuối cùng, vô số xúc tua từ trong bóng đêm vươn ra, vặn vẹo, mấp máy, tựa hồ muốn kéo cậu ở lại.
Nhưng đến cuối cùng, quý ngài vẫn dừng động tác, cứ như vậy nhìn cậu.
Nếu chú chó đã bị vứt bỏ, vẫn sẽ luôn ở tại chỗ chờ chủ nhân trở về.
Lúc nhìn thấy chủ nhân lần nữa, cũng sẽ không ghi hận chuyện bị vứt bỏ, chỉ biết vui sướng mà chạy đến, vây quanh chủ nhân xoay vòng vòng.
Bản thể quý ngài tuy không phải chó, nhưng nhìn cũng rất giống.
Tạ Tiểu Chu sau khi trở về, nhịn không được