Nói xong buổi đàm thoại kù lạ này,bữa tối đã bắt đầu.
Nữ tu sĩ ma ma tay cầm một giá cắm nến, dẫn theo khách mời đi qua một dãy hành lang sâu thẳm, tới cửa đại sảnh.
Mới vừa tiến vào, liền thấy chính giữa đại sảnh bày một cái bàn dài, cái bàn được mười hai cái ghế dựa vòng quanh.
Nữ tu sĩ ma ma đi vào, dùng ngọn nến trên giá cắm nến đốt sáng ngọn nến trên bàn.
Phụt ——
Ánh lửa nhảy lên, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Đây là một căn phòng không có cửa sổ, nương theo ánh sáng tối tăm, có thể thấy trên vách tường vẽ một nam một nữ, bọn họ đứng ở dưới tàng cây, ngẩng đầu lên, tham lam mà nhìn chăm chú vào quả táo đang rũ xuống trên đầu —— đây là Adam cùng Eve trong chuyện xưa.
Tạ Tiểu Chu ánh mắt dừng lại một lát, nhìn về phía giữa phòng, ngoại trừ bàn dài cùng ghế dựa, nơi này không có thứ khác.
Các khách mời đứng ở cửa, không có hành động thiếu suy nghĩ.
Nữ tu sĩ ma ma đốt sáng tất cả ngọn nến trên bàn dài, đi đến đằng trước, dùng muỗng bạc nhẹ nhàng gõ lên ly pha lê, phát ra "Đinh" một tiếng.
Làm xong động tác này, nữ tu sĩ ma ma ngước mắt nhìn về phía khách mời, đôi mắt màu đen âm u, như là cục diện đáng buồn: "Lại đây."
Các khách mời do dự một chút, vẫn là nghe nữ tu sĩ ma ma nói, dựa theo thứ tự ngồi xuống ghế trước mặt.
Vị trí Tạ Tiểu Chu ở gần cửa, hai tay cậu đặt ở đầu gối, ngồi đến đoan đoan chính chính.
Cúi đầu vừa thấy, phát hiện bàn viên sứ trước mặt có một quả táo.
Quả táo đỏ rực, mặt ngoài còn dính chút giọt sương trong suốt như pha lê, như là mới từ trên nhánh cây ngắt xuống, tản ra hương thơm chỉ mình trái cây có, cực kỳ mê người.
Trong khoang miệng Tạ Tiểu Chu không tự giác được mà tiết ra chất lỏng.
Cậu cố ý đ è xuống ý muốn muốn chạm vào quả táo, quay đầu nhìn về khách mời khác —— trước mặt bọn họ cũng đồng dạng bày một quả táo.
Nữ tu sĩ ma ma thấy tất cả mọi người đều ngồi xuống, rũ mắt, thành kính mà nói nhỏ: "Cảm tạ chủ nhân ban ân."
Giọng nói vừa dứt, nữ tu sĩ ma ma liền duy trì động tác kia không nhúc nhích, như là một pho tượng lạnh băng.
Thiếu nữ mắt kính phản ứng nhanh nhất, cũng biết học theo, thuật lại lời kịch mà nữ tu sĩ ma ma nói lần nữa.
Các khách mời cũng học theo.
"Cảm tạ chủ nhân ban ân ——"
Các khách mời trăm miệng một lời mà nói, thanh âm quanh quẩn trong phòng.
Đột nhiên, "Rầm" một tiếng lớn, vách tường dội lại tiếng vang.
Như là thứ gì đó bị đóng lại thật mạnh.
Tạ Tiểu Chu mở mắt đầu tiên, phát hiện nữ tu sĩ ma ma đứng ở phía trước đã không thấy đâu.
Cậu theo bản năng mà quay đầu nhìn về phía cửa, cửa lớn trầm trọng kia đã gắt gao mà khép lại, không để một lọt khe hở.
Không có cửa sổ, cửa lớn đóng chặt —— nơi này biến thành mật thất.
Ánh sáng trong nhà ăn đều do ngọn nến trên bàn tản ra, ánh lửa một sáng một tối, ảnh ngược ở trên mặt mỗi một vị khách mời.
Tên cơ bắp một quyền nện xuống bàn cơm: "Mật thất đáng chết!" Vừa thấy cơ bắp của hắn liền biết, đây là một vị diễn viên dựa vào "Lực" mà thông quan, tứ chi phát tiển, đầu óc đơn giản, cũng không am hiểu đối phó với phân đoạn dành cho trí lực.
Những khách mời khác trầm mặc không nói, âm thầm đánh giá xung quanh.
Trải qua giáo huấn của mật thất thứ nhất, mấy khách mời chưa từng tham diễn qua loại mật thất chạy thoát đã biết, mù quáng tìm kiếm là không có ý nghĩa, chỉ có đạt thành điều kiện tương ứng mới có thể rời đi.
Hạ Tòng Tây mở miệng: "Chìa khóa ở trên bàn cơm."
Phía trước ở giáo đường, y tạo uy tín không thành ngược lại bị vả mặt, lúc này đây, cần phải bắt lấy cơ hội, thành lập địa vị lãnh đạo.
Nghe được lời này, các khách mời sôi nổi nhìn về phía bàn dài.
Trên bàn bày đồ ăn phong phú.
Dưới ánh lửa, thịt gà nướng bóng loáng, da giò heo xốp giòn, bánh tàng ong mềm xốp bị một lớp mứt trái cây xối lên......
Trong yên tĩnh, rõ ràng nghe được chỗ khách mời truyền ra tiếng nuốt nước miếng.
Tạ Tiểu Chu giơ tay đè lại dạ dày, nơi đó đang truyền đến cảm giác đói khát, vị toan trào ra, mãi cho đến cổ họng.
Cảm giác đói khát tới quá mức đột nhiên, Tạ Tiểu Chu li3m đôi môi khô khốc, tận lực bỏ qua mỹ thực trên bàn.
Giọng Thiếu nữ mắt kính vang lên: "Nơi này có cái đồng hồ cát."
Tạ Tiểu Chu nhìn qua, chỉ thấy trung ương bàn ăn bày một cái đồng hồ cát, hạt cát xuyên qua ống dẫn hẹp hòi, không ngừng di chuyển xuống phía dưới, không đến một lát, cũng đã hình thành một cái sa đôi nho nhỏ.
Đếm ngược bắt đầu rồi.
Tên cơ bắp nhìn tới nhìn lui, cũng không nhìn thấy chỗ nào có chìa khóa trên bàn cơm, trừng mắt nhìn Hạ Tòng Tây: "Mày nói có chìa khóa, vậy cái chìa khóa kia ở đâu? Chắc sẽ không phải đợi chúng ta ăn xong hết đống này rồi mới cho đi?"
Hạ Tòng Tây ba phải cái nào cũng được: "Có lẽ." Y cầm lấy dao nĩa, thong thả mà cắt gà nướng trước mặt.
Do gà nướng sáng bóng, chất thịt tươi mới, một đao cắt xuống, dầu trơn liền theo hoa văn chảy xuôi.
Hạ Tòng Tây đem đùi gà thịt đặt tới bàn của mình, nói: "Ăn đi, ăn xong rồi mới có thể ra ngoài."
Có người ăn trước, những khách mời khác cũng động tay.
Tạ Tiểu Chu suy nghĩ chốc lát.
Từ tin tức trước mắt lấy được đến xem, mỗi đoạn thời gian đều phải làm chuyện tương ứng.
Cầu nguyện xong mới có thể rời khỏi giáo đường, vậy ở nhà ăn, tự nhiên cũng là phải dùng xong bữa tối mới có thể rời đi.
Thật sự đơn giản như vậy sao?
Tuy rằng trong lòng có điều hoài nghi, nhưng cậu vẫn cầm lấy một khối bánh tàng ong, chậm rãi nhấm nuốt.
Chỉ là ăn uống như vậy vẫn không thể giảm bớt sự trống rỗng trong dạ dày, yêu cầu một ít đồ vật khác......
Cậu liếc mắt nhìn quả táo trước mặt.
Ở trong vườn địa đàng, quả táo là trái cấm, đại biểu tội lỗi cùng d*c vọng của nhân loại.
Truyện Lịch Sử
Quả táo ở đây, có phải cũng tượng trưng cho cái gì đó hay không?
"Không được......" Tạ Tiểu Chu đang muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng môi mấp máy, lại một chữ cũng phát không ra.
Vừa nhấc đầu, cậu đối diện với ánh mắt của Hạ Tòng Tây.
Chỉ thấy Hạ Tòng Tây ngón tay giật giật, hiển nhiên là đang dùng đạo cụ gì đó, tới ngăn cản Tạ Tiểu Chu nhắc nhở những người khác.
Hạ Tòng Tây cũng phát hiện manh mối.
Chỉ là y cố ý không nhắc nhở, muốn để cho người khác tới mạo hiểm.
[Tôi là tới xem tiết mục k1ch thích mạo hiểm, sao khi tiến vào đều thấy tất cả đang ăn? Này chẳng lẽ là tiết mục mỹ thực?]
[Nhìn bọn họ ăn đến rất ngon]
[Tôi, quỷ chết đói mãnh liệt kỳ thị loại hành vi này!]
Lúc mới bắt đầu các khách mời ăn vẫn tương đối văn nhã, có thể thấy được cát trong đồng hồ đang dần trôi đi, mắt thấy sắp đến đáy, tốc độ các khách mời liền nhanh hơn.
Thật ra Tên cơ bắp lại dũng cảm nhất, hắn thân thể cường tráng, một lần có thể lấy hết ba dĩa, tay năm tay mười, lập tức quét sạch đồ ăn trước mặt.
Nhưng cho dù có thể ăn, ăn xong ba bốn dĩa đồ ăn cũng đã no rồi.
Nhưng Tên cơ bắp cứ như không biết "No" là khái niệm gì, cho dù bụng đã phồng lên cao, cũng không dừng lại động tác ăn uống.
Ngồi ở bên cạnh Tên cơ bắp là một người đàn ông khô gầy phát hiện không đúng, muốn đi ngăn cản, ngược lại bị Tên cơ bắp kia ném qua một bên.
Nam tử khô gầy nặng nề ngã xuống một bên, bàn sứ trước mặt cũng bị liên lụy mà rơi đầy trên mặt đất.
Bàn sứ chia năm xẻ bảy, quả táo tròn vo quay tròn mà lăn một vòng, đập vào trên vách tường, rồi mới ngừng lại.
Những khách mời khác cũng dừng động tác, tất cả đều nhìn Tên cơ bắp.
Đôi mắt Tên cơ bắp đỏ đậm sung huyết, cầm một con gà nướng dùng sức mà nhét vào trong miệng.
Này đã không thể xem như ăn uống, mà là máy móc tính bỏ thêm vào.
Tạ Tiểu Chu nhịn không được nghĩ tới gan ngỗng.
Gan ngỗng là một món ăn rất tàn nhẫn, vì để đạt được màu gan mỡ tươi mới, cần phải rót đầy đồ ăn vào dạ dày cho ngỗng không được nghỉ.
Lúc này Tên cơ bắp chính là một con ngỗng bị bắt ăn, bụng phồng lên cao, như là giây tiếp theo liền có một đứa trẻ chui ra.
Loại cảnh tượng này quá mức quỷ dị, khách mời ngồi bên cạnh hắn đều yên lặng mà dịch ra xa.
Tên cơ bắp lại một chút cũng không cảm thấy có cái gì, cầm lên một cái giò lớn nhét vào trong miệng.
Chỉ là giò lớn bị nghẹn ở yết hầu, cho dù dùng sức thế nào, cũng đều không trôi được.
Tên cơ bắp rốt cuộc "No", hắn dừng động tác, trong yết hầu phát ra tiếng vang cổ quái.
Tiếp theo, các khách mời nghe được "Bùm" một tiếng.
Thanh âm thanh thúy, như là tiếng vang khi khí cầu ngập khí nổ mạnh.
Chỉ thấy Tên cơ bắp chậm rãi ngã xuống mặt đất, trên bụng nứt ra một cái khe, máu, thịt vụn còn có đồ ăn chưa từng được tiêu hóa hiện ra ở trước mặt khách mời.
Có người nhịn không được nôn khan, sợ đồ ăn vừa mới ăn không đúng, lại khiến chính mình trở thành tên cơ bắp tiếp theo.
Tạ Tiểu Chu lại không tránh không né, đôi mắt thanh triệt sáng ngời nhìn chằm chằm cái bụng vỡ ra của Tên cơ bắp, bên trong có một đồ vật lớn bằng bàn tay, lập loè ánh sáng kim loại.
Két ——
Ghế dựa cùng mặt đất cọ xát, phát ra tiếng vang chói tai.
Nhưng khách mời khác nhìn qua.
Hạ Tòng Tây từ trên chỗ ngồi đứng lên, đi tới bên cạnh thi thể Tên cơ bắp.
Y cầm một cái nĩa, trong đám máu thịt mơ hồ quấy một chút, móc ra một đồ vật sáng lấp lánh.
Đó là một chiếc chìa khóa đồng thau.
Chìa khóa tìm được rồi, các khách mời đều gấp không chờ nổi mà rời đi, không có người lại đi quan tâm thi thể Tên cơ bắp trên mặt đất.
Hoặc là nói, bọn họ cố ý làm lơ.
Rốt cuộc chỉ cần chính mình có thể sống sót, hy sinh một hai người lại có gì đâu? Dù sao đao xuống dốc cũng không phải găm đến trên người mình, sẽ không cảm giác đau được.
Hạ Tòng Tây đem đồng thau chìa khóa c ắm vào trong ổ khóa, nhẹ nhàng chuyển động một chút, đẩy ra cửa lớn trầm trọng.
Các khách mời gấp không chờ nổi mà đi ra ngoài, chỉ có Tạ Tiểu Chu dừng ở cuối cùng.
Cậu nhìn lướt qua bàn dài hỗn độn.
Tính cả quả rơi trên mặt đất, tổng cộng còn dư lại mười một quả táo.
Quả táo duy nhất không thấy, đúng là bị Tên cơ bắp kia nuốt vào bụng.
Trên vách tường.
Adam cùng Eve hình như thay đổi tư thế, Eve cầm quả táo hồng diễm lệ, mỉm cười nhìn Tạ Tiểu Chu.
***
Sau khi tất cả mọi người đều đã rời khỏi phòng, ánh nến trên bàn cơm bị một trận gió thổi tắt.
Ánh sáng còn chưa tiêu tán, một bàn tay từ trong một góc nào đó duỗi ra.
Chỉ thấy trên bàn tay chỉ có ba ngón, đốt ngón tay vặn vẹo, đầu ngón tay sắc bén, trên da thịt lại có lớp vảy tinh mịn.
Nói là tay, không bằng nói là móng vuốt.
Móng vuốt kia nắm lấy thi thể Tên cơ bắp, chậm rãi kéo vào trong bóng đêm.
Trong nhà ăn trống trải, quanh quẩn tiếng nữ tu sĩ ma ma than nhẹ.
"Ăn uống quá độ......"
***
Sau khi rời khỏi nhà ăn, bên ngoài màn đêm đã buông xuống.
Hôm nay thời tiết không tốt lắm, trên bầu trời mây đen giăng đầy, không thấy ánh sao, chỉ có vòng trăng rằm.
Nhưng ánh trăng không rõ lắm, mông lung, bên cạnh còn mạ lên ánh sáng đỏ.
"Mao ánh trăng." Một nam sinh mập mạp nói.
Thiếu nữ mắt kính hỏi: "Có ý gì?"
Béo nam sinh nói: "Ở quê chúng tôi có một cách nói, loại ánh trăng này là mao ánh trăng.
Một khi có mao ánh trăng, liền đại biểu cho ma quỷ xuất hiện."
Một trận gió lạnh thổi qua, phát ra tiếng vang ô ô.
Hạ Tòng Tây lạnh lùng nói: "Đừng nói bậy!"
Nam sinh Béo có chút bị dọa sợ, rụt cổ, không nói chuyện nữa.
Hạ Tòng Tây nhìn thoáng qua thời gian, buổi tối lúc 9 giờ phải về phòng ngủ, hiện tại cách 9 giờ còn một ít thời gian.
Thế là y nói: "Chúng ta đi chung quanh xem xét tình huống một chút đi."
Căn cứ vào biểu hiện của Hạ Tòng Tây ở nhà ăn, trước mắt không có khách mời nào đưa ra dị nghị, đều theo y cùng nhau hành động.
Bên ngoài cô nhi viện Phúc Âm đã bị một lớp hàng rào sắt vây quanh, cửa chính bằng sắt bị một cái khóa lớn khóa lại, không thể tùy ý rời đi.
Mà bên ngoài là tràn ngập lớp sương mù dày đặc, trong mơ hồ như có bóng đen chớp động, từng đôi mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm vào người bên trong, như là đang chờ mong được ăn no nê.
Này đại biểu rằng các khách mời muốn rời khỏi cô nhi viện phương pháp duy nhất chính là tìm được chìa khóa, nếu thông qua trèo tường hoặc là phương pháp khác đi ra ngoài, sẽ bị quái vật trong sương mù dày đặc công kích.
Các khách mời ở chỗ cửa lớn lắc lư chốc lát, liền trở về.
Kiến trúc trong cô nhi viện có gác chuông, giáo đường, nhà ăn cùng một kiến trúc lâu đài hai tầng.
Lầu một là chỗ để học, lầu hai còn lại là phòng ngủ.
Tuy rằng cách thời gian ngủ còn sớm, nhưng các khách mời đều không có tâm tư đi dạo, sôi nổi lên lầu.
Tạ Tiểu Chu chậm một bước, đi tới bên cạnh Hạ Tòng Tây, đè thấp thanh âm nói: "Anh cố ý."
Hạ Tòng Tây ánh mắt chợt lóe: "Cố ý gì?"
Tạ Tiểu Chu phun ra hai chữ: "Quả táo."
Hạ Tòng Tây đứng ở trên thang lầu, trên cao nhìn xuống cậu: "Cậu cho rằng, chỉ có mình cậu phát hiện thôi sao?"
Tạ Tiểu Chu lẳng lặng mà nhìn y.
Hạ Tòng Tây bị ánh mắt này nhìn đến có chút tức giận, cười lạnh một tiếng: "Cậu giả làm người tốt cái gì, không làm như vậy, cậu cho rằng cậu có thể từ mật thất trong nhà ăn rởi khỏi sao?"
[Cái khách mời tên Tạ Tiểu Chu này cũng quá xen vào việc của người khác rồi]
[Cậu thấy cậu ta chắc sẽ không sống lâu đâu]
[Có chút tò mò, loại người này làm sao sống đến bây giờ thế]
Tạ