Tạ Tiểu Chu ngồi dưới đất, tóc đen tán loạn đầy trên trán, bởi vì đã trải qua một lần vận động mạnh, hô hấp còn chưa điều chỉnh lại, ngực vẫn phập phồng.
Chút mồ hôi trong suốt từ mí mắt chảy xuống, theo đường vân da thịt, chảy xuôi đến cổ.
Tạ Tiểu Chu cảm thấy có chút khó chịu, rồi lại không dám di chuyển, chỉ khẽ động đậy lông mi.
Tất cả mọi thứ đều bị giáo phụ nhìn thấy.
Hai mắt giáo phụ là màu đen thuần túy, cho dù bất cứ tia sáng nào chiếu vào, đều sẽ không để lại chút dấu vết.
Nhưng hiện tại, lại cố tình ảnh ngược ra thứ màu trắng.
Đó là xương quai xanh của Tạ Tiểu Chu.
Quần áo vốn được cậu mặc vào chỉnh tề, nhưng vì vừa rồi ở trên đất lăn một vòng, cúc áo ở cổ bung ra.
Từ trên nhìn xuống có thể thấy xương quai xanh hơi hóp chìm trong bóng tối.
Tinh tế, yếu ớt, lại như thiên nga thuần khiết nhất.
Chỉ cần nhẹ nhàng nắm lấy cổ cậu, liền có thể dễ dàng mà lấy đi cái mạng này.
Đúng vậy.
Dê con mặc người xâu xé, lại tản ra hơi thở điềm mỹ mới mẻ.
Trình tự tổ tiết mục cấy vào lại bắt đầu có tác dụng.
Trong lòng Giáo phụ xuất hiện sát ý, hầu kết của hắn không tự chủ mà lăn lộn, ngón tay rũ tại bên người rung động một chút, lại bình tĩnh trở lại.
Hắn bị sát ý tra tấn.
Chỉ cần giết thiếu niên trước mặt này, là có thể được giải thoát, nhưng đổi lại là, việc này đại biểu nhiều năm khắc chế tự giữ của giáo phụ đều tan thành mây khói.
Không thể.
Giáo phụ tự ngược như đang khống chế lấy bản năng của mình, càng thống khổ, lại bình tĩnh, chỉ có giọng nói mang theo chút khàn: "Nói ra lựa chọn của ngươi."
***
Phòng phát sóng trực tiếp, người xem tuổi trẻ còn đang vui sướng khi người gặp họa:
[lần này Tạ Tiểu Chu chắc chắn chạy không thoát, BOSS lớn tới rồi]
[Đúng vậy, hỏi vậy thì cho dù trả lời thế nào cũng không tốt]
[nhanh đi chết đi, chờ cậu ra chết xong, tôi liền có thể đổi cái phòng phát sóng trực tiếp khác]
Mà người xem già đời đã bắt đầu xoi mói BOSS:
[đây là giáo phụ*?]
(à tiện nhắc luôn giáo phụ ở đây là cha đỡ đầu nha, tại Hán Việt nó vậy ắ)
[ a a a trưởng thành thật, tôi thích lão nam nhân!]
[giáo phụ nhìn không có già nha, cái này phải nói là nét đẹp của đàn ông trưởng thành!]
[Thực sự rất xin lỗi quý ngài, tui lại muốn bò tường, ngây thơ vô tri khí lực trưởng thành tiết chế ở nơi nào!]
***
Là khoan thứ, hay là trơ mắt mà nhìn bọn họ tìm chết.
Là cả một vấn đề.
Tạ Tiểu Chu suy tư.
Vấn đề này, chắc chắn không phải cho cậu chọn, mà là do giáo phụ chọn, cần phải đưa ra đáp án khiến giáo phụ vừa lòng.
Nhưng dù sao thì nếu để Tạ Tiểu Chu tự chọn, cậu chắc chắn sẽ chọn thờ ơ lạnh nhạt.
Cậu nhưng vẫn chưa quên hành động ích kỷ trước đó của Thiếu nữ mắt kính và Nam sinh gầy yếu —— chính mình trốn vào phòng an toàn không mở cửa, trơ mắt mà để đồng bạn chết đi.
Tạ Tiểu Chu lòng có ý tốt, nhưng cũng không phải cái loại thánh mẫu, cho nên làm không được cái kiểu như mà lấy oán báo ơn cao thượng như vậy.
Cậu chỉ là một người bình thường thôi.
Nhưng hiện tại ở trước mặt giáo phụ, chắc chắn không thể đơn giản mà nói ra tiếng lòng như vậy.
Nhân sinh có tội.
Trong trầm mặc, trong đầu Tạ Tiểu Chu hiện lên một câu.
Đây là do nữ tu sĩ ma ma đã từng nói qua, mà này cũng đại biểu cho cái nhìn của giáo phụ.
Giáo phụ cho rằng, nhân sinh mà có tội, nhưng chỉ cần sửa lại, liền có thể khoan thứ.
Tạ Tiểu Chu vừa nghĩ, cánh môi mấp máy: "Ta chọn......"
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Tạ Tiểu Chu như là ý thức được cái gì, nhìn chăm chú vào cặp mắt đen nhánh thâm trầm kia của giáo phụ, trước mắt đeo mắt kính một gọng, ảnh ngược ra bộ dáng của mình.
Không, không đúng.
Ở trước mặt cậu, cũng không phải là cái gì mà giáo đồ thành kính, càng không phải hạng người lương thiện gì.
Giáo phụ, là BOSS trong tiết mục bày.
Không thể lấy suy nghĩ của người thường để đi đối đãi.
18 tuổi Tạ Tiểu Chu đã lăn lộn trong đoàn phim, năm sáu qua, không biết đã thấy qua bao người.
Giới nghệ sĩ là chỗ để diễn kịch, diễn trong diễn, tới bên ngoài cũng phải diễn.
Cho nên cậu mới mài giũa ra được đôi mắt sáng ngời thanh triệt kia.
Chỉ cần tiếp xúc trong chốc lát, là có thể nhìn rõ tính tình của một người.
Mà giáo phụ......
Hô hấp của Tạ Tiểu Chu dần bình thường lại, cậu nâng cằm, lấy góc độ này, vừa lúc có thể thấy cái cằm rõ ràng lãnh đạm kia của giáo phụ.
Giống như là một vị gia trưởng phong kiến, cũ kỹ khắc nghiệt, không gần nhân tình.
Tất cả cúc áo trên người hắn đều gắt gao đóng chặt, cổ tay áo kín kẽ, không lộ ra chỗ dư thừa.
Nhưng, dưới sự trói buộc thật mạnh kia, lại giống như có thứ cảm thứ cảm xúc kích động nóng cháy nùng liệt, đủ để khiến người thiêu đốt hầu như không còn.
Đó là dung nham chậm rãi lưu động dưới đáy biển sâu, chỉ trầm mặc mà thiêu đốt, khiến người cho rằng chỉ là nhất thời sinh ra ảo giác.
Giáo phụ đem kia thứ cảm xúc kia áp chế ở chỗ sâu nhất, hơi rũ mắt, xuất hiện trước mặt lại là kẻ khổ hạnh kia.
Cứ như chỗ dưới cái nhìn chăm chú của hắn, cho dù là ai, đều đem cái đầu thấp hèn hay cao ngạo kia, khẩn cầu hắn ban cho thương hại.
Nhưng thương hại này không phải không có điểm mấu chốt, mà là phải có điều kiện nhất định.
Đến