Thiên sứ trong phòng gột bỏ vầng sáng trên người mình.
Vầng sáng này bao trùm trên người Tạ Tiểu Chu, cậu như khoác một lớp ánh kim, ngay cả đuôi tóc cũng nhiễm màu vàng sáng.
Chính cậu lại vô tri vô giác với loại thay đổi này, nửa dựa vào trên sô pha, nhắm hai mắt lại nặng nề ngủ.
Sau Thiên sứ đem vầng sáng này thả ra ngoài phòng, liền xụi lơ ở trên mặt đất.
Hành động này tự như hao phí phần lớn sinh mệnh của nó, cánh chim trắng tinh rụng lông như rụng tóc, nhẹ nhàng rơi đầy đất, trong nháy mắt cũng chỉ dư lại cái cánh trụi lủi thịt.
Thiên sứ trở nên càng xấu, nhưng nó không để ý.
Hiện tại nó đang rất cuồng nhiệt cố chấp, mặc kệ trả giá gì đều không sao, chỉ cần thắng được trận đánh cược này với ác ma là được.
Người là sinh ra đã có tội.
Tội nghiệt này, là do Adam và Eva ở trong vườn địa đàng ăn vụng trái trí tuệ đã gieo dắt, đời đời tương truyền, chảy xuôi trong huyết mạch, căn bản không thể tiêu trừ.
Nhân loại vốn không có khả năng tồn tại đức tính tốt, cho dù có, cũng chỉ là nông cạn, chỉ tồn tại trong biểu hiện.
Cho dù ngày thường ngụy trang tốt đến cỡ nào, đối mặt với tử vong, đều sẽ lộ ra bản tính âm u dơ bẩn.
Đây là thứ thiên sứ cho rằng.
Nhưng bởi vì trong đánh cược có hạn chế, cho dù là thiên sứ hay ác ma, đều không thể chủ động ra tay tổn thương những nhân loại này.
Có thể gi3t chết những nhân loại này, chỉ có d*c vọng trong lòng bọn họ.
Nếu bảy tội lỗi cũng không có tác dụng với nhân loại này, như vậy, thiên sứ quyết định dùng một loại phương thức khác, bức bách bản tính của hắn.
—— để cậu ta trực diện với thứ càng thâm trầm, bóng tối tuyệt vọng.
Vô số đôi mắt của thiên sứ cùng thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Chu, nở nụ cười cổ quái.
Như là đang chờ mong chuyện xảy ra kế tiếp.
Để nó nhìn xem, thiếu niên này sẽ lựa chọn thế nào, cái chết với tốt tính, cái nào quan trọng hơn?
Người xem phòng phát sóng trực tiếp có chút mê mang:
[Sao lại không thấy giáo phụ đâu? Thiên sứ ở chỗ này làm gì?]
[Ầm......!Giáo phụ chắc là đi khắc chế d*c vọng của mình rồi, tạm thời sẽ không xuất hiện đâu]
[Thiên sự gây bất lợi cho Chu Chu!]
[Không thể nào, trong tiết mục này, có thể gi3t chết khách mời chỉ có tội ác trong lòng mình......!Từ từ, thiên sứ đang làm cái quỷ gì vậy?]
Chùm ánh sáng chảy xuôi kia lại càng lớn, dần dần xâm nhiễm tới mỗi góc phòng.
Dưới vầng sáng thuần khiết chiếu rọi, hoàn cảnh xung quanh xuất hiện thay đổi rất kỳ quái.
Ánh lửa trong lò sưởi trong tường dần ảm đạm, từng khối gạch bắt đầu tự xây, đem lò sưởi trong tường lấp đầy, biến thành một vách tường bằng phẳng; Tất cả bài trí bị dỡ bỏ, đồng dùng bằng gỗ cũ xưa xuất hiện; kim đồng hồ cùng kim phút của gác chuông nơi xa nhanh chóng xoay tròn theo chiều ngược kim đồng hồ, chỉ để lại tàn ảnh mơ hồ.
Tât cả thay đổi này, giống như thời gian đang chảy ngược.
Không biết kim đồng hồ xoay ngược được bao nhiêu vòng, rốt cuộc, kim đồng hồ và kim phút ngừng lại, gác chuông "Keng" một tiếng, đại biểu cho thời gian lùi lại kết thúc.
Tiếng chuông trầm trọng du dương, rơi vào trong tai Tạ Tiểu Chu, khiến cậu bừng tỉnh lại.
Đầu Tạ Tiểu Chu có chút váng, giống như đã mơ thấy giấc mộng thật dài, cảm giác có chút mỏi mệt, chống cả hai tay cũng không đứng dậy được.
Một lát sau, lúc này mới có sức lực mở to mắt.
Cậu ngơ ngác mà nhìn chăm chú vào chỗ nào đó trên hư không, mọi chuyện trước khi ngủ sự dần dần hiện lên trong đầu.
Chờ đến khi hoàn toàn tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là nhìn về phía thiên sứ từng đứng.
Không thấy thiên sứ đâu.
Mà cánh cửa trống rỗng đột nhiên xuất hiện kia cũng biến mất.
Tạ Tiểu Chu dời tầm mắt, phát hiện mọi thứ trong phòng có chút không đúng.
Lò sưởi trong tường......!Sao lại không thấy?
Còn có bài trí bàn ghế sô pha cũng thay đổi bộ dáng.
Tạ Tiểu Chu hơi chần chờ mà nhìn thoáng qua thứ mình đang ngồi hiện tại—— biến thành một chiếc ghế dựa bằng gỗ, còn cực kỳ cao, ngay cả chân cậu cũng với không tới mặt đất.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng kia chớp chớp, có chút mê mang.
Phòng vẫn là căn phòng kia, chỉ là bày biện trang trí đều thay đổi hết.
Lúc cậu ngủ, đã xảy ra chuyện gì sao? Thiên sứ và giáo phụ ở đâu rồi?
Mấy vấn đề này liền một mạch xông ra, chỉ là còn chưa được giải đáp, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng vui cười đùa giỡn, thanh âm có chút bén nhọn, giống như từ đám nít ranh phát ra.
Cô nhi viện đã bị bỏ hoang, người sống bên trong chỉ có khách mời, con nít chui từ đâu ra chứ?
Dưới sự nghi hoặc, Tạ Tiểu Chu nhảy xuống ghế dài, bước nhanh tới trước cửa sổ.
Cậu muốn nhìn ra bên ngoài, nhưng cửa sổ lại cao đến thái quá, cao đến bằng cả cậu, tầm mắt trước mắt đều bị chặn lại.
Cậu đành phải nhón mũi chân, cố sức mà nhìn ra phía ngoài.
Lúc khách mời tới quay chụp, cô nhi viện Phúc Âm đxa bị bỏ hoang rất nhiều năm.
Mấy bức tyơngf bên ngoài đều bò đầy dây leo rập rạp, trang trí bên ngoài còn lại cũng đều rách nát bất kham, vườn hoa càng hoang vu vì đám cỏ dại mọc thành cụm.
Nhưng hiện tại ở trước mắt Tạ Tiểu Chu, lại giống như một thế giới khác.
Trong vườn hoa xanh um tươi tốt, hoa tươi nở rộ, đá thạch màu trắng bày thành con đường nhỏ để đi vào, trung tâm là một quảng trường nhỏ.
Trang trí trên quảng trường là một bức tượng điêu khác từ đá cẩm thạch thành suối phun, bộ dạng thiên sứ ôm ấp đàn hạc gãy tấu.
Tiếng cười thanh thúy kia là của đám nít ranh trên quảng trường đang đùa giỡn.
Bọn nó khoảng bảy tám tuổi, người mặc quần áo có màu giống nhau, trên mặt là nụ cười tươi rói.
Một màn này, rất không hợp với bầu không khí của tiết mục âm phủ.
Đây chẳng lẽ là thế giới của viện mồ côi sao?
Tạ Tiểu Chu lòng tràn đầy khó hiểu, muốn sử dụng thẻ thân phận "Ký lục giả thời gian", để dòng chảy chảy ngược lại xem xem.
Nhưng, cậu sờ s0ạng một hồi —— thẻ thân phận cùng ở hệ thống mua sắm đạo cụ đều không thấy.
Ngay cả di động cũng tìm không ra.
Tạ Tiểu Chu nhíu mày.
Lúc nãy cậu cảm thấy có chút kỳ lạ, rồi lại nói không nên lời là chỗ nào có vấn đề.
Hiện tại cúi đầu nhìn hai tay mình.
Trên cổ tay tơ hồng không thấy, tay trái ngón áp út thượng đeo nhẫn cũng không thấy, càng kỳ dị chính là này đôi tay......
Tạ Tiểu Chu chậm rãi tay nâng lên, đại não khống chế được ngón tay uốn lượn một chút, sau đó liền nhìn đến móng tay trắng trẻo mập mạp cũng giật giật theo.
Đây là tay cậu.
Nhưng sao lại, cái tay này......!Nhỏ vậy?
Bàn tay cậu trực tiếp nắm chặt lại, ngón tay vừa trắng cừa ngắn, một đám "vầng trăng nhỏ" xuất hiện ở trên móng tay, khiều nộn hồng hào.
Dấu vết lúc đống phim không thấy, vết chai do cầm bút viết cũng không có.
Giống như về lại bộ dáng lúc còn là trẻ trâu.
[?]
[Đây là Chu Chu???]
[Thật nhỏ, thật đáng yêu]
[......!Giống như rua]
[Ngừng lại ý tưởng tội ác của mấy người mauuuu!]
Tạ Tiểu Chu lúc này mới hậu tri hậu giác* mà phát hiện, vốn không phải ghế dựa hay cửa sổ cao, mà là do......!Cậu nh ỏ lại.
(Hậu tri hậu giác: trì độn ngốc đần)
Tạ Tiểu Chu: "......"
Hôm nay rôt cuộc cậu đã làm gì?
Cậu hiện tại không thể thấy bộ dáng của mình, tự nhiên không biết rốt cuộc đã thành dáng vẻ mới vài tuổi, vội vàng xoay đầu, ở trong phòng tìm kiếm gì đó.
Rốt cuộc, ở chỗ cửa tìm được một mặt gương.
Tạ Tiểu Chu bịch bịch bịch chạy tới, duỗi tay lau chùi tro bụi bao trùm trên gương một chút, theo mặt ngoài gương càng sạch sẽ, phía trên dần dần ảnh ngược ra một khuôn mặt có chút quen mắt.
Cậu nhóc trong gương cũng khoảng tầm từ bảy tám tuổi trở lên, vóc dáng cũng chỉ mới qua 1 mét, làn da trắng nõn, như thể véo một cái cũng ra nước, một đôi mắt lại tròn tròn to to, tràn ngập kinh ngạc.
Trong cái gương này, khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mặt nhóc con còn có chút mập, là......!Cậu?
Tạ Tiểu Chu không quá chắc chắn mà vỗ mặt mình, trên tay không khống chế tốt lực đạo, liền đau đến mực cậu hít ngược một ngụm khí lạnh.
Là thật, không phải nằm mơ.
Vẻ mặt của Tạ Tiểu Chu trong gương có chút nghiêm túc, chỉ là không duy trì được lâu lắm, đã bị vệt đỏ trên má phá vỡ.
—— cậu thật sự đã phản lão hoàn đồng, hơn nữa ngay cả đạo cụ thẻ thân phận cũng không tìm thấy.
[Nhìn bộ dáng khiếp sợ của Chu Chu kìa, thật đáng yêu à không phải......!Thật đáng thương]
[Hiện tại Chu Chu về tới cô nhi viện trước kia sao?]
[Thiên sứ sao lại muốn làm vậy? Nghĩ không ra]
[Chu Chu bản thu nhỏ đã ra rồi, vậy có phải cũng sẽ có bản giáo phụ thi nhỏ không?]
Làn đạn kịch liệt thảo luận.
Mà Tạ Tiểu Chu đối diện với chính mình trong gương bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Không biết khi nào, tiếng vui cười đùa giỡn ngoài cửa sổ đã biến mất.
Tạ Tiểu Chu cảm thấy có chút không đúng, lại đến cạnh cửa sổ, nhón chân thật cẩn thận nhìn ra ngoài.
Thì ra là vì một nữ tu sĩ ma ma mặc áo đen xuất hiện ở trong hoa viên.
Những đám nít đó sợ vị nữ tu sĩ ma ma này, đứa nào cũng đều cúi đầu, thu liễm lịa nụ cười trên mặt.
Nữ tu sĩ ma ma răn dạy nhóm trẻ: "Không thể vui cười đùa giỡn, càng không thể bật cười, đây là hành vi không tôn trọng, các con phải là trầm ổn......"
Giọng nói nghiêm khắc lạnh nhạt truyền tới trong phòng chỗ Tạ Tiểu Chu.
Cậu nhìn chằm chằm bóng dáng nữ tu sĩ ma ma —— vị nữ tu sĩ ma ma này cùng vị lúc trước là một, chỉ là hiện tại càng trẻ tuổi hơn.
Chẳng lẽ nói......!Cậu thặt sự đã tới cô nhi viện Phúc Âm thật lâu trước kia sao?
Lúc trước các khách mời mệt mỏi với đám mật thất ùn ùn không dứt, cũng không có tìm được quá nhiều về ghi lại của cô nhi viện Phúc Âm.
Tạ Tiểu Chu chỉ biết, cô nhi viện này là do nhà tôn giáo nào đó sáng lập, chuyên môn nhận nuôi một ít cô nhi cha mẹ cùng chết, dạy cho bọn nó đọc sách biết chữ, chờ đến khi thành niên sẽ trở thành hiệu lực của tôn giáo.
Đây là hành vi của nhất quán tôn giáo, là hợp lẽ thường.
Chỉ là không biết đã xảy ra ngoài ý muốn gì đó, dẫn tới việc cô nhi viện vĩnh cửu bị đóng cửa bỏ hoang, không có người đặt chân đến.
Sau đó, liền trở thành địa điểm tổ tiết mục quay chụp.
Hiện tại vóc dáng của Tạ Tiểu Chu thật sự là quá lùn, chỉ có thể lao lực mà nhún chân lên nhìn cửa sổ, ghé vào phía trên ra nhìn ra bên ngoài.
Sau khi nữ tu sĩ ma ma răn dạy xong, cậu bỗng nhiên cảm nhận được phía sau có một ánh mắt đang nhìn chăm chú vào cậu, cậu theo bản năng mà nhìn qua, quay đầu đối diện với một đôi mắt thâm trầm như bóng đêm.
Ở một góc phòng trong.
Một cậu nhóc cũng không khác tuổi mấy thẳng tắp đứng đó, người mặc động phục giống đám trẻ kia.
Chỉ là cùng những đứa lôi thôi chật vật khác một trời một vực, quần áo trên người nó được vuốt đến gọn gàng, không có chút nếp nhăn.
Cậu nhóc vẫn luôn đứng ở trong căn phòng này, bởi vì không nói một lời, mà Tạ Tiểu Chu vẫn còn đang khiếp sợ sự thay đổi to lớn kia của mình, nên mới không phát hiện ra nó.
Hiện tại hai người nhìn nhau một cái.
Tạ Tiểu Chu đánh giá cậu nhóc ở cùng một chỗ với mình.
Tóc cậu nhóc màu đen, chỉnh tề chải vuốt ra sau, khuôn mặt nhỏ không biểu tình mà nhìn Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu cứ cảm thấy thiếu cái gì đó, khoa tay múa chân một chút.
Nếu cho cậu nhóc này mang lên cái kính một gọng kia, chính là giáo phụ phiên bản thu nhỏ, còn rất đáng yêu......!Từ từ, nếu cậu thật sự đã trở lại quá khứ, vậy trước mặt này không phải là ——
Tạ Tiểu Chu thử thăm dò hô một tiếng: "Giáo phụ......?"
Cậu nhóc cũng không để ý tới cậu, rũ mắt, vẫn lẳng lặng mà đứng đó như cũ.
Tạ Tiểu Chu: Khí chất này có thể nói là hoàn toàn nhất trí.
[awsl (a tôi đã chết)!]
[Giáo phụ bản thu nhỏ, mặt bánh bao ra vẻ nghiêm túc, thật đáng yêu aaaa!]
[Tôi vốn kiên định không ai bằng quý ngài không tự chủ được mà lung lay]
[Không! Không được, cho dù là như vậy tôi cũng......!Hu hu hu thật xin lỗi quý ngàiiiii]
Không biết có phải do thân thể thu nhỏ hay không, tư duy của Tạ Tiểu Chu cũng trở nên có chút ấu trĩ.
Hai tay cậu chắp ra phía sau, từng bước một mà đến gần cậu nhóc.
"Cậu tên là gì?" Tạ Tiểu Chu nghiêng đầu, thanh âm phát ra thay đổi giọng điệu, có chút mềm mại.
Môi cậu nhóc ấp máy một chút, cũng không phát ra chút thanh âm gì.
Tạ Tiểu Chu nhìn chằm chằm miệng hắn chốc lát, bắt chước khẩu hình một chút, mới biết được ra là hắn đang cầu nguyện.
Nếu cậu nhóc này không chịu nói, Tạ Tiểu Chu liền tự chủ trương mà ấn cho cậu nhóc cái