Tạ Tiểu Chu nhìn hình dáng trong bóng đêm, có chút chần chờ.
Không ngờ rằng, tội cuối của bảy tội lỗi này, là ở trên người giáo phụ.
Mà yêu cầu của bọn họ chính là tìm thấy chiếc chìa khóa cuối cùng này, mới có thể rời khỏi cô nhi viện Phúc Âm.
Trải qua nhiều mật thất như vậy, Tạ Tiểu Chu biết, muốn lấy được chìa khóa rời khỏi mật thất có hai loại.
Một là, kiềm chế tội ác, đem tội ác này hóa thành lòng tốt tương ứng; hai là, thuận theo bản năng của mình, đem cơ thể mình hiến tế cho tội nghiệt.
Các khách mời có thể chọn một, cũng có thể chọn nhị.
Nhưng người sau sẽ phải trả cái giá rất lớn.
Tạ Tiểu Chu không biết giáo phụ sẽ lựa chọn nư thế nào, cậu chậm rãi đến gần.
"Đừng qau đây." Trong bóng đêm, xuất hiện một giọng nói khàn khàn.
Ngực Giáo phụ phập phồng một chút, áp chế cảm giác nóng rực kia.
Hắn như phải dùng hết sức lực cả người mới có thể kiềm chế, cúi đầu như cũ, chưa từng ngẩng lên.
Tạ Tiểu Chu theo bản năng mà gọi một tiếng: "Giáo phụ......"
Tiếng nói thiếu niên ngây ngô như quả táo, ẩn chứa nước sốt ngọt lành.
Nghe thanh âm thế, hô hấp của giáo phụ trở nên thô nặng hơn, hầu kết cũng không nhịn được mà lăn lộn một chút.
Ngực hắn cứ như bị một ngọn lửa thiêu đốt.
Đốm lửa này, đủ để đem sông băng hòa tan.
Tích tắc!
Một giọt mồ hôi trong suốt từ dưới cằm chảy xuống, rơi ở trên thảm, sau khi bị hấp thu, phía trên xuất hiện một ấn ký nâu thẫm.
Trong phòng yên tĩnh.
Thứ có thể nghe được, chỉ có tiếng củi lử đang thiêu đốt ở lò sưởi trong tường, cùng với......!tiếng th ở dốc trầm thấp của Giáo phụ.
[Chu Chu đừng sợ, lên!]
[a a a giáo phụ hệ cấm dục, tôi thật muốn nhìn hắn phá giới]
[Chu Chu, nhanh lên! Mê hoặc hắn, để hắn không kiềm chế được, làm hắn mất khống chế!]
[Sao lại có thể gọi là mê hoặc chứ? Cái này gọi là dùng cơ thể cứu vớt giáo phụ, hành vi cảm động như vậy, tôi vừa nghĩ tới nước mắt liền từ trong miệng chảy ra]
[đừng nghĩ nữa, các người cho rằng tổ tiết mục sẽ cho chúng ta xem nội dung như vậy sao?]
Tạ Tiểu Chu vốn tưởng rằng, lấy khắc chế ẩn nhẫn của giáo phụ, khống chế bảy tội lỗi này sẽ dễ như trở bàn tay.
Nhưng cậu đứng ở tại chỗ chờ một lát, thẳng đến khi tiếng chuông gác chuông lại lần nữa vang lên, vẫn chưa thấy giáo phụ đứng lên.
Giáo phụ quỳ một gối trên mặt đất, quần tây khéo léo vừa vặn kéo lên một chút, lộ ra da thịt tái nhợt từ mắt cá chân đến cẳng chân.
Tái nhợt lại mạnh mẽ.
Rõ rnagf, dưới tây trang cũ kỹ cấm dục, là một thân thể trưởng thành đến vừa vặn.
Ác ma là đại diện cho tội ác.
Nếu là lúc trước, giáo phụ có lẽ có thể kiềm chế bản năng.
Nhưng hiện tại......!Lễ giáo trói buộc bấy lâu không chịu nỗi một kích, dưới tác dụng của bản năng hắn càng muốn nhiều hơn.
Lại nếu, Tạ Tiểu Chu không tới, hắn cũng có thể chậm rãi nhẫn nại, nhưng cố tình Tạ Tiểu Chu lại tới.
Này không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Giáo phụ một tay đỡ vách tường, thong thả mà đứng lên.
Chỉ thấy quá dùng sức, trên vách tường liền xuất hiện dấu vết thật sâu.
Đôi mắt đen nhánh kia nhìn chăm chú vào Tạ Tiểu Chu.
Thiếu niên đứng ở trước ánh lửa lò sưởi trong tường, ánh sáng màu cam chiếu vào trên má cậu.
Có lẽ quá mức khô nóng, cổ áo cậu mở ra, cần cổ trắng nõn như thiên nga trắng ưu nhã lại tinh tế.
Có thể thấy, vết thương phía trên còn chưa khép lại, một chút vết máu bắn tung tóe trên xương quai xanh mảnh khảnh, khiến người rất muốn đến gần lau đi.
Ngón tay Giáo phụ không tự chủ được mà động đậy.
Tạ Tiểu Chu cảm thấy cổ có chút lạnh, nhịn không được giơ tay sờ một chút, hỏi: "Giáo phụ, ngài có khỏe không?"
Nhìn Giáo phụ bây giờ thật sự không tính là tốt.
Cặp sừng dê giữa trán dường như trở nên thô tráng hơn một ít, vặn vẹo cao lên, trong cổ áo sơmi là hoa văn màu đen đang lan tràn, đã lan tới sườn mặt.
Lúc Tạ Tiểu Chu đang quan sát, giáo phụ đi lên trước một bước.
Rõ ràng áo sơmi tây trang trên người giáo phụ đều không chút cẩu thả mà thắt nút, trên mặt vô cùng lạnh nhạt, nhưng lại có thể cảm nhận được ý vị ám muội, cùng với......!tính xâm lược ập vào trước mặt.
Tạ Tiểu Chu muốn lui về phía sau, chỉ là tuy phòng có chút lớn, nhưng chỉ mới hai ba bước đã đụng phải vách tường.
Cậu dựa vào trên vách tường cứng rắn, có chút khẩn trương mà chớp chớp mắt.
Giáo phụ từng bước tới gần.
Hắn đi cũng không sốt ruột, mỗi bước đều có khoảng cách giống nhau, di qua thảm thủ công, gót giày da đạp trên sàn gỗ, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Càng tới gần, Tạ Tiểu Chu phát hiện trăng máu trong mắt giáo phụcàng tăng lên, như đã che đậy toàn bộ tròng mắt.
Cùng với giáo phụ tới gần, cậu ngửi được một mùi hương.
Tạ Tiểu Chu nuốt nước miếng, trong nháy mắt đại não trống rỗng, không biết nên đi miêu tả hương vị này là thế nào.
Đại khái là trên người giáo phụ tự mang, mùi sách nhàn nhạt, vị bùn đất dày nặng và chút hơi thở của giống đực trộn lẫn vào nhau, không rõ mà khiến tim người nhảy dựng.
Tạ Tiểu Chu bị mùi hương này bao vây, kín không kẽ hở, không chỗ để trốn.
Tiếng bước chân của Giáo phụ cuối cùng ngừng lại, dừng ở khoảng cách cực gần Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu có chút không khoẻ, nhưng đã lui đến góc tường, không còn đường sống, đành phải nghiêng mặt đi, ý đồ muốn hít lấy lớp không khí mới mẻ.
Nhưng mới vừa th ở dốc trong chốc lát, liền cảm giác được một bàn tay dày rộng nóng cháy từ phía sau cổ duỗi tới, lấy một loại thái độ không chon phép từ chối, bắt cóc lấy cái cổ trắng nõn tinh tế, buộc Tạ Tiểu Chu phải ngẩng đầu.
Tạ Tiểu Chu lông mi run rẩy một chút: "Giáo phụ......"
Một đen bao trùm tới.
Mùi vị kia càng thêm nồng đậm.
Tạ Tiểu Chu không thể phản kháng, chỉ có thể bị động mà nhìn giáo phụ.
Giáo phụ hình như là đang nhìn kỹ thiếu niên trong lồ ng ngực.
Cùng với bộ dáng trong trí nhớ khác nhau, hiện giờ thân hình thiếu niên đã sậy thì, sườn mặt trẻ con có chút mập sớm đã biến mất, xuất hiện mặt mày tú khí mảnh khảnh.
Đặc biệt là cặp mắt trăng đen rõ ràng kia, lúc bị nhìn chăm chú vào, sẽ không có người không tin lời cậu nói.
Một lát sau, giáo phụ cúi đầu.
Tạ Tiểu Chu: "A......"
Một cảm giác nóng cháy bao trùm ở cánh môi.
Giáo phụ vẫn luôn cấm dục tự giữ, chưa bao giờ tiếp xúc qua tri thức về phương diện này, cho dù là hôn môi cũng rất mới lạ, hoàn toàn dựa theo bản năng mà hành động.
Không thuần thục.
Nhưng là mang theo hương vị xâm chiếm.
Núi lửa yên lặng đã lâu, lúc phun trào sẽ cực kỳ nóng.
[a a a mẹ ơi]
[Xin giáo phụ làm nhiều thêm chút đi!]
[Đàn ông cấm dục lâu rồi chính là như vậy, giáo phụ mau làm đi]
Tạ Tiểu Chu duỗi cổ ra, trong bàn tay của giáo phụ, bày ra độ cung yếu ớt.
Giữa hai người, mắt kính một gọng xuất hiện sương mù mờ mịt, xích bạch phía dưới nhẹ nhàng đong đưa.
"Giáo phụ......" tiếng vang nhỏ vụn xông ra, Tạ Tiểu Chu ngăn lại hành động kế tiếp của giáo phụ, "Không được."
Bàn tay dày rộng thô ráp của giáo phụ bị ngón tay mềm mại gắt gao mà nắm lấy, lực phản kháng không lớn, hắn lại không có ý tránh thoát.
Tạ Tiểu Chu ở trong《 Tạp Kỹ Kinh Dị》 quay chụp nhiều tiết mục như vậy, đã trải qua đủ loại BOSS, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp phải vị BOSS có tính áp bách thế này.
Giống như đang đặt mình trong hải vực nguy hiểm, vừa lơ đãng liền sẽ bị cuốn vào sóng triều mãnh liệt, không thể chạy thoát.
Nếu đây là ngươi tình ta nguyện, Tạ Tiểu Chu có lẽ sẽ nguyện ý cùng giáo phụ xảy ra chút gì đó, nhưng hiện tại đang giữa phát sóng trực tiếp, phòng phát sóng trực tiếp, không biết có bao nhiêu người xem đang nhìn chăm chú vào một màn này.
Công việc của Tạ Tiểu Chu là diễn viên, nhưng là cũng không muốn đem chuyện cá nhân bày dưới màn hình theo cách tình thú như vậy.
Huống chi, đây cũng không phải là d*c vọng đơn thuần, mà là do bảy tội lỗi, nếu không khống chế được, nghênh đón có thể là tử vong.
Cậucần phải làm gì đó, ngăn cản chuyện xảy ta.
Tạ Tiểu Chu thấp giọng mà nhắc nhở: "Giáo phụ, đây là tội ác."
Từ trước tới nay, giáo phụ đều luôn tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt, không dễ dàng phá giới.
Nhắc nhở như vậy, có lẽ là......!Các tác dụng nhỉ?
Tạ Tiểu Chu nghĩ như vậy, đột nhiên nghe thấy âm thanh khàn khàn của giáo phụ chậm rãi vang lên bên tai: "Là, ta có tội."
Có tác dụng......
Tạ Tiểu Chu mới vừa xuất hiện ý niệm này, lại nghe thấy giáo phụ mở miệng nói ra nửa câu sau: "Nhưng vậy thì sao?"
Lòng bàn tay thô ráp của Giáo phụ cọ qua đầu ngón tay của Tạ Tiểu Chu, thản nhiên mà nói: "Thiện ác cũng không phải do người khác định nghĩa, mà là, lòng mình."
Tạ Tiểu Chu: "......"
Từ từ, lời sao lại quen tai vậy? Không phải do chính cậu nói sao?
[ha ha ha đại sư trị liệu bằng lời nói phản bị lời nói của mình hố]
[giáo phụ hay thật]
[Chu Chu nghẹn họng không trả lời được, không thì cứ từ từ vậy đi]
Hơi thở nóng cháy dừng ở giữa cổ Tạ Tiểu Chu, cậu cảm thấy có chút ngứa, rụt rụt cổ: "Giáo phụ, không phải......!Đây không phải xuất phát từ bản tâm của ngài."
Giáo phụ cúi đầu, sắc thái ở trên người hắn hoàn toàn rõ ràng.
Tây trang màu đen, làn da tái nhợt và hoa văn màu đen xuất hiện trên da.
Hắn nói: "Này thật sự là do bản tâm ta."
Ác ma bị bản năng quấy phá.
Chiếm hữu, xâm lược, giết chóc và......!D*c vọng.
Giaó phụ vì bảo vệ Tạ Tiểu Chu mà tiếp nhận năng lực của mình tương tự, cũng tiếp nhận bản năng của mình.
Tạ Tiểu Chu thấy, sau lưng giáo phụ đã mở rộng cánh dơi, góc cạnh sắc bén, như là đang vận sức chờ phát động.
Không được.
Không thể để giáo phụ mặc kệ bản năng của mình.
Tạ Tiểu Chu suy nghĩ chợt lóe mà qua, ổn định tinh thần.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm buông xuống.
Nói lên rằng thời gian cho bọn họ không còn nhiều.
Tạ Tiểu Chu ngẩng đầu, đưa ra một vấn đề không liên quan: "Giáo phụ, anh đã trải nghiệm qua tình cảm chưa?"
Giáo phụ thật sự không biết.
Những tình cảm đó, cho dù là chính diện hay là mặt trái, đều là không được cho phép.
Cô nhi viện từng dạy, bọn họ không được khóc cũng không được cười.
Giáo phụ luôn là học sinh đủ tư cách nhất, dựa theo tiêu chuẩn khắc nghiệt nhất khống chế chính mình.
Tạ Tiểu Chu chậm rãi nói: "Tôi có thể dạy cho anh."
Từ trong yết hầu của giáo phụ phát ra tiếng vang, hình như là đồng ý.
Ở trong khe hở ngắn ngủi, Tạ Tiểu Chu đè nhỏ giọng: "Tình cảm là thuần túy, không bị d*c vọng khác lây dính, cũng cần phải khắc chế.
Giáo phụ, muốn thật sự muốn làm ra chuyện như vậy, không phải vì tác dụng của bảy tội lỗi sao?"
Động tác của giáo phụ dừng lại, có chút không quá chắc chắn.
Hắn cảm giác được ngọn lửa bỏng cháy trong ngực, không lúc nào là không thúc giục hắn, để hắn buông lỏng bản năng trong lòng.
Có lẽ, tất cả đều vì tá dụng của bảy tội lỗi.
Ác ma chính là đại diện cho tội ác, cho nên hắn cũng không thể dễ dàng mà phân biệt ra sự khác nhau trong đó.
Tạ Tiểu Chu thay đổi phương pháp, hỏi: "Vậy, giáo phụ anh sẽ làm tổn thương tôi sao?"
Vấn đề này, giáo phụ trả lời không chút chần chờ, giống như đang ưng thuận hứa hẹn vậy: "Sẽ không."
Hắn vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương Tạ Tiểu Chu.
Trong quá khứ, hắn đã từng trải qua bóng tối thâm trầm nhất trong thế giới đấy.
Không ngờ rằng, sẽ có một người, vĩnh viễn kiên định mà đứng ở bên người hắn, nói cho hắn biết —— thân là ác ma, cũng không phải hắn sai.
Thiện và ác, cũng không phải vì thân phận mà định.
Tạ Tiểu Chu bình tĩnh mà nói lại: "Giáo phụ, nếu anh cứ muốn động tới tôi.
Anh đã chìm trong bảy tội lỗi, nếu còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ giống những người đó, chết trong sắc dục."
"Mà anh, cũng sẽ chết."
Giáo phụ đã từng thấy quá mỗi người tử vong.
Bọn họ bị bảy tội lỗi khống chế, làm ra một ít chuyện ác, sau đó cũng chết trong tội ác.
Mà hiện tại chuyện đang làm cũng là tội ác, thứ không cho phép tồn tại.
Tưởng tượng đến hình ảnh này gán lên người Tạ Tiểu Chu, hắn giống như là đầu bị rót nước lạnh, bản năng biến mất.
Tạ Tiểu Chu thấy cái này cách này có tác dụng, quyết định lại nỗ lực về phương diện này một chút: "Giáo phụ......" Cậu tiến lên, duỗi tay ôm lấy bả vai dày rộng, dộng tác này có thể cảm nhận được trái tim bên trong lồ ng ngực đang đập mạnh, "Anh đã nói, cho dù xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ nhẫn nhịn."
Hầu kết của giáo phụ lăn trên lộn dưới.
Hắn có d*c vọng.
Hắn không muốn tổn thương Tạ Tiểu Chu.
Hai loại ý tưởng đồng thời xông ra, khiến cho bản năng và lý trí dây dưa vào nhau.
Giáo phụ thoáng tỉnh táo lại, trong mắt có chút mờ mịt: "Ta phải...........làm thế nào."
Tạ Tiểu Chu vững vàng mà nói: "Nhẫn nhịn, kiềm chế." Cậu dừng một chút, lại thương hại nói, "Đây không phải do anh sai, cho dù anh thật sự tổn thương tôi, tôi cũng sẽ không trách anh."
Ánh mắt thiếu niên chân thành, không