Lục Điềm Điềm lại đặt di động xuống, mặc áo bông lên đi vào trong sân.
Cô muốn nhìn xem trên tường phía ngoài nhà mình có cái lỗ nào không.Vừa đi ra khỏi phòng, nhị nương đang giặt chăn chợt ngẩng đầu lên nhìn cô, cười như không cười hỏi:“Điềm Điềm, khỏe rồi ha.”Lục Điềm Điềm cười rất ngọt ngào: “Chào bác hai, bác hai giặt chăn giúp bà nội ư?”Mặt nhị nương đầy vẻ xấu hổ.
Con nhỏ chết tiệt này, không có mắt hay sao, nói vậy mình biết phải trả lời thế nào?Lục nãi nãi chạy từ trong bếp ra, liếc mắt nhìn Lục Điềm Điềm một cái, ánh mắt hơi phức tạp, nhưng chỉ nháy mắt sau bà t đã trừng mắt lên:“Thứ nuôi tốn cơm, còn không đi đốn củi đào rau dại.
Hôm nay không đào đủ đừng mơ có cơm ăn.”Lục Điềm Điềm vẫn chỉ cười tủm tỉm nhìn Lục nãi nãi: “Bà nội, cháu còn đang phát sốt đây, cha cháu nói để cháu nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa.”Nhìn Lục Điềm Điềm mắt ngọc mày ngài, Lục nãi nãi rất muốn một tát đập tắt nụ cười trên mặt con nhỏ chết tiệt kia.Sinh ra đẹp như vậy làm gì, cũng không phải giống của Lục gia, phi!Lục Điềm Điềm nói xong liền chạy, vốn không nhìn sắc mặt khó coi của bà nội mình.Cô đi vào con đường nhỏ bên trái, đó là con đường nhỏ nằm giữa tường ngoài với vách nhà, đi sâu vào trong có thể trực tiếp đi tới hậu viện.Phòng nhà cô ở phía ngoài cùng phía tây, rất nhanh Lục Điềm Điềm đã tìm được vị trí đại khái.Tường ngoài dùng một lớp bùn đơn giản kết hợp với cọng rơm và vôi sống tạo thành, nhưng cô tìm tới tìm lui vẫn không tìm thấy cái lỗ nào.Lại tỉ mỉ xem xét tường ngoài một hồi, còn dùng tay sờ sờ, đặc biệt là chỗ phát hiện cái lỗ kia, cũng không thấy lỗ nhỏ hay chỗ hổng gì.Bên ngoài không có lỗ, chứng minh hướng ra của cái lỗ nằm dưới lòng đất.
Mà có thể đào lỗ dưới đất, hẳn chính là chuột.Thời đại này ngay cả người còn không có lương thực để ăn, chuột cũng biến