“Điềm Điềm, con bị sao vậy? Thấy chỗ nào khó chịu?” Tam lang vội ngồi xổm xuống hỏi.
“Cha, con sợ.
” Lục Điềm Điềm ôm lấy cổ tam lang, ôm thật chặt, thiếu chút nữa khiến tam lang nghẹt thở.
Tam lang ôm lấy Lục Điềm Điềm bước về phía phòng mình, Lục nãi nãi còn đang liếc đây, nhưng hiện tại bọn họ không có thời gian để quản chuyện này.
Thằng nhóc nhà lão nhị muốn mời thôn y thì phải trả tiền, nhưng bà ta không muốn chi tiền ra, phải làm sao bây giờ?Mắt Lục nãi nãi đảo quanh, cuối cùng khoanh vùng trên cửa phòng nhà tam phòng.
Có nên bán Điềm Điềm đi không? Bán mấy năm lại cuộc về, tới lúc đó lại được một khoản tiền lễ hỏi.
Dù sao cũng không phải giống Lục gia, bán đổi lấy tiền chẳng phải càng tốt sao.
Nhưng tới cùng phải làm thế nào để bán con nhỏ này đi mà không bị tam lang phản đối đây? Lục nãi nãi lại bắt đầu suy nghĩ.
Rất nhanh thôn y đã tới nơi, hắn ta cẩn thận kiểm tra vết thương sau gáy nhị nương, phát hiện đầu bị thủng một lỗ lớn chừng đầu ngón tay.
Sau khi bôi bột thuốc cầm máu lên mảnh vải, băng bó lại, chờ khi máu ngừng chảy, thôn y lại lấy một cái dao lớn hơn dao giải phẫu một chút, cạo sạch tóc phần xung quanh vết thương đi.
Hắn ta ngoắc tay gọi nhị lang tới, để đối phương đè nhị nương lại, không cho nhị nương giãy giụa.
Nhị lang không hiểu vì sao thôn y phải làm như vậy, nhưng vẫn nghe lời mà đè chặt nhị nương lại, đè nhị nương sém chết.
Thôn y lại mở một bình cồn ra, dùng tăm bông thắm cồn rồi tiêu độc vết thương.
Vừa thấm cồn sát trùng lên vết thương, nhị nương đã đau tới muốn nhảy dựng lên, nhưng bị nhị lang đè chặt, ả chỉ có thể rống.
“A… Đau chết bà rồi, Lục Đại Ny, con nuôi tốn cơm kia, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!”Thôn y sửng sốt nhìn về phía ngoài phòng, quả nhiên nhìn thấy Lục Đại Ny đang co rúm người đứng ở góc tường, dáng vẻ sợ mất mật.
Lục nhị lang cũng quay đầu nhìn Lục Đại Ny, ác độc trong mắt gần như