Lục Điềm Điềm có một thân võ thuật và y thuật nhưng lại không cách nào lộ rõ, hôm nay Lục nãi nãi làm như vậy cũng coi như cho cô một cơ hội tốt.Cho nên, dù thế nào đi nữa, cô cũng phải nắm chặt lấy cơ hội này, nếu không sợ là không cách nào giải thích được vì sao mình lại có biến hóa lớn tới như vậy.Tam lang như bị đánh mạnh một kích, cứng đờ cổ xoay qua nhìn Lục Điềm Điềm: “Điềm Điềm, con, sao con…”Ngay cả Lục tam lang cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, mà tam nương lại càng kéo chặt tay Điềm Điềm không chịu thả ra.“Không thể, Điềm Điềm, đây vốn không phải lỗi của con, vì sao con phải chịu gán nợ? Ông trời ơi, có phải ông mù rồi không…”“Ông Lục, cháu đi với ông, theo ông học y, nếu ông cảm thấy cháu đần độn, tới lúc đó lại đuổi cháu đi cũng không muộn.”Lục Điềm Điềm cũng không giải thích với cha mẹ mà ngẩng đầu lên nhìn thôn y, nói với giọng kiên quyết.Thôn y cũng hơi khó xử.
Lão cũng lớn tuổi rồi, đúng là đang muốn nhận đồ đệ thật.
Nhưng phóng tầm mắt nhìn khắp toàn thôn, thấy ai cũng chướng mắt.Cô nhóc trước mặt này trông mi thanh mục tú, thông minh lanh lợi, nhưng không biết ngộ tính của con bé thế nào, có thể chịu đựng khổ cực vất vả hay không.“Lục Điềm Điềm đúng không? Học y rất khổ, không chỉ cần đi khắp núi rừng tìm thảo dược còn phải ngâm cứu rất nhiều y thư, cháu chịu được không?”“Ông, ông cho cháu một cuốn y thư, nếu trong vòng một ngày cháu có thể học thuộc được thì ông đồng ý cho cháu theo ông nhé?”Lục Điềm Điềm hỏi.Thôn y suy nghĩ một lát lại lấy một cuốn “Thang Đầu Ca” từ trong hòm thuốc ra đưa cho Lục Điềm Điềm.“Ngày mai chừng giờ này đọc thử cho ông nghe, nếu cháu có thể học thuộc được, sau này… cứ đi theo ông.”Lục Điềm Điềm vui vẻ cầm thấy cuốn sách, xoay người đi vào phòng.
Thang Đầu Ca, quá đơn giản, chỉ là học thuộc thôi có gì khó, cô