Lục Điềm Điềm cũng hiểu tâm tư của cha mình, thôn y là đàn ông, còn là một người đàn ông đã già.
Nhưng Lục Điềm Điềm lại thấy yên tâm vô cùng.
Kiếp trước, thôn y thật sự coi cô là cháu gái mà thương yêu dạy bảo.
Không chỉ truyền thụ một thân bản lĩnh cho cô, còn đưa hết tất cả tích súc cho cô nữa, nếu không cô đã không thể chạy trốn khỏi cái lồng giam Lục gia này.
Viền mắt Lục tam lang đỏ ửng lên, ông biết Điềm Điềm nghĩ rất chính xác, nhưng nào có người cha ruột nào có thể trơ mắt nhìn con gái mình bị bán đi.
“Điềm Điềm, liệu còn biện pháp nào khác không?” Lục tam lang hỏi.
“Có nha, lấy ra hai đồng tiền cho ông thôn y.
” Lục Điềm Điềm trả lời.
Lục tam lang rất hận, nếu có hai đồng, khi Điềm Điềm bị sốt cao ông cần gì phải để Điềm Điềm nằm yên trên giường gạch cố gắng chống đỡ?Lúc này, Lục Thanh lại chen miệng: “Cha, mẹ, con nghe người ta nói ông thôn y có y thuật rất cao siêu, nếu Điềm Điềm có thể theo thôn y học y, nói không chừng đây còn là chuyện tốt.
”Tiếng khóc của tam nương dần nhỏ lại, hiển nhiên bà cũng nghe lọt lời của con trai.
Lục tam lang cũng đang suy nghĩ, vào lúc nhà bọn họ chưa thể tách riêng, để Điềm Điềm tới chỗ thôn y ở cũng là lựa chọn không tồi.
Chỉ cần nhà mình ra riêng rồi là có thể đón con gái trở về, cho nên hiện tại, chuyện quan trọng nhất là phải “bán” như thế nào đây, ông phải suy nghĩ thật kỹ mới được.
Thấy cha mẹ đã bình tĩnh lại, Điềm Điềm chỉ vào ếch rừng nói: “Ăn nhanh lên, chờ chút nữa nguội rồi lại không ngon đâu.
”Lục tam lang nhìn ếch rừng trong tay, bụng đã đói tới kêu rột rột thành tiếng, nhưng vẫn không ăn nổi.
Lục Điềm Điềm gấp gáp: “Cha, mẹ, anh cả, mọi người ăn mau lên, nếu không chờ khi bà nội tới, muốn ăn cũng không thể ăn được.
”Nghĩ tới mới vừa rồi mẹ còn hung hăng mắng tam phòng bọn họ ăn mảnh, Lục tam lang há miệng cắn bay nửa con ếch rừng.
Ăn mảnh thì đã sao?Ba