“Ba, con mang một người về trước!” Lâm Diệu Đường nhìn thoáng qua Tô Thấm Nhiễm đang ngủ ngon lành trên xe bò không khỏi cảm thấy mình như một quả cầu bị thiếu khí.
Aiz, mình to cao lực lưỡng như này, sao A Nhiễm lại nhân lúc này mà ngủ chứ?“Trở về đi!” Lâm Đại Sơn đã sớm ghét bỏ Lâm Diệu Đường.
“Hai người ai lên trước?” Lâm Diệu Đường mặt đầy không kiên nhẫn.
“Phó đồng chí, anh lên trước đi, anh vừa mới nhường tôi vất vả rồi.
” Chân Lý Ái Dân vốn dĩ đã mềm ra hết rồi nhưng nhìn thấy gương mặt hung ác của Lâm Diệu Đường liền thu chân trở về, cười nói với Phó Quốc Hưng.
Anh thật sự rất lo lắng đi nửa đường Lâm Diệu Đường có phải sẽ vứt mình ở giữa đoạn đường nào đó hay không.
“Được!” Phó Quốc Hưng kinh ngạc mà liếc Lý Ái Dân một cái sau đó nhảy lên xe đạp ngồi.
Lý Ái Dân tuy rằng gầy nhưng tốt xấu gì anh cũng là một đại nam nhân, cũng phải 75 cân, chở cũng có chút mệt.
Lâm Diệu Đường chờ lúc Phó Quốc Hưng ngồi ra sau ghế liền lập tức đạp bàn đạp phóng ngay về phía trước.
Lý Ái Dân trợn mắt mà thở dài trong lòng, may mắn lúc nãy không phải là mình, nếu không Lâm Diệu Đường thật sự sẽ ném mình xuống giữa đường.
Đi hơn mười phút, Lý Ái Dân cảm thấy có chút mệt, sau đó thường xuyên nhìn chằm chằm Lý Đông Mai ở trên xe bò.
Khoảng ba phút sau, Lý Đông Mai không thể chịu nổi được ánh mắt của Lý Ái Dân liền nhẹ nhàng đẩy Tô Thấm Nhiễm.
“A Nhiễm, chúng ta xuống một chút đi, cho Lý đồng chí ngồi lên một lúc.
” Trong lòng Lý Đông Mai không vui, ban đầu Lý Ái Dân đã ngồi trên xe bò một thời gian dài, sau đó vẫn luôn ngồi trên giá của xe.
Nhưng mà không thể nói gì, rốt cuộc thì cũng không phải xe bò nhà mình.
“Được thôi!” Tô Thấm Nhiễm vốn dĩ không có ngủ say, bởi vì trốn ánh mắt của Lâm Diệu Đường.
Lý Ái Dân cũng không khách khí, vừa