Lâm Diệu Đường có chút không vui bị chính mẹ mình xem nhẹ, chủ yếu là cảm thấy nếu như mình thật sự như vậy thì sẽ không xứng với Tô Thấm Nhiễm.
“Bọn họ? Mấy đứa chúng mày cả một đám đều là những tên ăn chơi không làm, nếu như bọn họ là xem trọng nhà chúng ta cũng là xem trọng năng lực kiếm ăn nhà chúng ta không mày, mày có thể cho bọn họ một ngụm ăn, mày xem có mấy ai ủng hộ một người không có năng lực.
” Vương Thu Lan giận sôi máu.
Nghĩ lại liền cảm thấy trong lòng cũng khó chịu, sinh ba đứa con gái, 30 mới có một thằng con trai, quá chiều nó, không dạy dỗ nó tốt, không cần nó phải có tiền đồ vô lượng như thế nào nhưng cũng không muốn nó biến thành một đứa chỉ biết ăn chơi.
“Mẹ, con sao có thể là một đứa chơi bời được!!” Lâm Diệu Đường thật sự cảm thấy có chút bị thương.
“Mày còn nói không phải là một kẻ chơi bời, mày nói có nhìn lại chính mình không, mỗi ngày trừ bỏ cái việc đi bộ mày còn có thể làm gì, ngay cả điểm công cũng không muốn, ăn đồ ăn đều là của mẹ và cha mày nuôi.
” Vương Thu Lan trực tiếp khóc ra, sinh đứa con trai này chính là tới đòi nợ.
“Mẹ, mẹ, người đừng khóc, ngày mai con liền đi bắt đầu làm việc không phải sao, xin người, đừng khóc!” Lâm Diệu Đường gãi gãi đầu, thật sự không chịu nổi Vương Thu Lan như vậy, thà rằng bị mẹ cầm chổi lông gà mà đánh mình còn hơn là khóc.
“Con có bao giờ mà nói đến chuyện tìm việc chả phải cứ đến những lúc nói chuyện đấy toàn chạy đi nửa ngày hay sao, con toàn lừa mẹ!” Vương Thu Lan khóc càng nhiều.
“Mẹ, lần này con thật sự nghiêm túc, ngày mai con chắc chắn sẽ làm tốt công việc.
” Lâm Diệu Đường giơ tay lên, rất kiên định mà nói.
“Thật sự?” Đôi mắt Vương Thu Lan hồng mà nhìn Lâm Diệu Đường.
“Con chắc chắn!” Lâm Diệu Đường dùng sức gật đầu.
“Ba, ba có thể để con và A Nhiễm làm cùng một chỗ không?” Lâm Diệu Đường trơ mặt nhìn về phía Lâm Đại Sơn.
“Mày muốn cha mày tức đến chết sao!” Vương Thu Lan cầm chổi lông gà mà đánh, đánh chết tiểu tử thúi không biết xấu hổ này.
“Mẹ, con