“Chúng tớ nghe theo cậu cả đấy.
” Vương Ái Cúc giành nói trước.
“Cậu thấy sao” Tô Thấm Nhiễm thấy Lý Đông Mai nhướng mi, coi bộ có vẻ đang tức giận liền duỗi tay nắm lấy tay Lý Đông Mai hỏi.
“Bữa sáng của chúng ta thường là cháo ngô hoặc là cháo gạo cao lương, sau đó chúng ta còn có bánh bột bắp và thêm đĩa dưa muối nữa.
Vậy nên, tớ nghĩ thế này, chúng ta sẽ trộn ít rau dưa làm đồ ăn, bánh bột bắp thì chưng lên trước, đến giữa trưa khi nấu cơm thì sẽ chưng cả màn thầu nữa, bữa tối cùng bữa khuya cũng chiếu theo đó mà làm, chúng ta còn có bánh bột bắp đã chưng trước đó nữa.
” Lý Tuyết chậm rãi mở miệng, rất có trật tự mà trình bày.
Tô Thấm Nhiễm vẫn không nói gì, chỉ nhìn Lý Tuyết nói câu tiếp theo.
“Tớ nghĩ là buổi trưa thì không cần bàn, cả năm người chúng ta cùng nhau nấu, buổi tối chưng bánh bột bắp cũng là cùng nhau chưng, sau đó thì tách ra, một nhóm hai người một nhóm ba người, làm bữa sáng thì không làm bữa tối nữa, tương tự như vậy, cách một ngày sẽ đổi cho nhau” Trong lúc Lý Tuyết nói chuyện cô ta vẫn luôn để ý đến sắc mặt từng người, đặt biệt là Tô Thấm Nhiễm.
“Ý chị là muốn hai chúng tôi một nhóm, còn ba người bọn chị là một nhóm hả?” Lý Đông Mai trợn mắt nói, đây rõ ràng là bắt nạt hai người bọn cô một cách trắng trợn mà, còn nghĩ không ai nhìn ra nữa chứ, cùng lắm là một mình làm nhiều hơn một chút, cũng không để có bọn họ bắt nạt một cách dễ dàng.
“Không cần, ba người các cô là một nhóm, không lại nói hai chúng tôi bắt nạt bọn cô.
” Không chờ Lý Tuyết mở miệng, Vương Ái Cúc liền giành nói trước luôn, cô ta đối với Triệu Tố Cầm đã sớm không ưa rồi.
Lúc làm việc thì chậm chạp, Vương Ái Cúc đã nhịn từ lâu lắm rồi, cô ta mới không cần cùng nhóm với Triệu Tố Cầm đâu, đã thế thì dứt khoát luôn đỡ phải mang tiếng là bắt nạt người khác.
“Vậy cũng được, Tố Cầm