“Ở đây có hạn mức, hình như cứ tám người là nuôi được một con lợn, nếu tính cả các cô là những người tới sau thì chúng ta có thể nuôi được ba con”.“Còn gà thì ba người một con, nhưng ở đây không ai nuôi gà vì năm ngoái có nuôi mấy con nhưng đều chết nên về sau cũng không ai nuôi nữa”.Nói đến chuyện này thì Triệu Tố Cầm có chút đau lòng, trứng gà nếu không ăn còn có thể nở ra gà con đấy.“Tôi sẽ nuôi gà, để ít hôm nữa chúng ta đi chợ mua ít gà con vì dù sao cũng cần có trứng gà để ăn”.
Lý Đông Mai nói.“Đông Mai à, cô thật giỏi!” Tô Thấm Nhiễm nhìn biểu hiện tự tin của Lý Đông Mai thì vui vẻ nói.“Tôi có giỏi đâu!” Lý Đông Mai bất đắc dĩ nói, nhưng trong mắt hai cô gái còn lại thì đây là người ta không muốn thể hiện thôi.“Hôm nay các cô làm xong sớm vậy à?” Mấy người Lý Cường đi vào thì thấy ba cô gái đã chuẩn bị đồ ăn cùng bát đũa xong xuôi hết rồi.“Mọi người mau ngồi ăn, ăn no mới làm việc tốt được”.
Lý Đông Mai có chút ngạc nhiên nhìn Triệu Tố Cầm.Triệu Tố Cầm cười cười không nói gì.“Tôi đi gọi Lý Tuyết!” Tô Thấm Nhiễm thấy các thanh niên trí thức đã đến đông đủ rồi nhưng không thấy Lý Tuyết và Vương Ái Cúc thì đứng dậy định đi gọi.“Để tôi gọi cho!” Lý Đông Mai định đi ra ngoài.“Đến rồi, đến rồi!” Lý Đông Mai chưa kịp đi thì Lý Tuyết và Vương Ái Cúc đã đi tới nói.“Ăn cơm thôi!” Lý Cường nói.Mọi người ở đây ai cũng ăn uống vội vàng, ăn xong họ phải đi làm luôn nếu không sẽ bị đội trưởng trừ điểm công vì chậm trễ.Những thanh niên trí thức có thể kiếm được mười công điểm thì không nhiều lắm, tính cả Lý Cường thì chỉ có bốn người.Người nào ăn cơm xong thì tự rửa bát đũa của mình mới đi làm việc, nếu phân công cho các nữ đồng chí rửa bát đũa thì họ sẽ bị muộn giờ làm việc, chính vì vậy buổi tối các đồng chí nữ mới phải rửa bát đũa.“A Nhiễm, Đông Mai nhanh lên đi!” Triệu Tố Cầm chờ ở cửa nói.“Đến ngay!” Tô Thấm Nhiễm khoác một cái bọc nhỏ lên người rồi theo sau Lý Đông Mai ra cửa.“Cô mang đi làm gì?” Lý Đông Mai nhìn bọc nhỏ mà