Kiếp trước Tô Thấm Nhiễm đã quen biết mẹ Lâm Diệu Đường và thím Hai của anh, cả việc thu hoạch ngô cũng đã từng làm, nhưng vốn dĩ cô làm không tốt, thời gian trôi qua nhiều năm cũng vẫn vậy.
“Không sao! Từ từ làm quen.
” Vương Thu Lan nhìn Tô Thấm Nhiễm dịu dàng lễ độ lập tức cảm thấy thích, trong lòng càng đồng tình với những gì chồng bà nói, con trai mình đúng là không xứng với con gái nhà người ta, so với con gái nhà người ta, con trai mình chẳng khác nào bùn nhão, mặc dù trong lòng bà rất không muốn thừa nhận điều đó.
"Cô bé này, khuôn mặt này thật sự là đáng tiếc.
" Thím Hai của Lâm Diệu Đường là Tôn Mai nhìn tay và mặt Tô Thấm Nhiễm trắng nõn như trứng gà bóc, tiếc nuối nói.
Trong lòng thì lại thầm mắng, nhìn mà xem, những người này không phải là “ăn no dửng mỡ” đấy chứ? Cô gái như này đến nông thôn thì làm được gì, chẳng phải là đến chịu tội sao?"Cháu đến đây, cũng giống như mọi người, đều là tới học tập.
" Tô Thấm Nhiễm cười ngồi lên đống cây ngô, học theo động tác của hai người bẻ ngô.
"Thôi, cháu cứ để cây ngô này xuống đi, sau đó chờ hai chúng ta bẻ xong ngươi nhặt, nhìn hai tay này của cháu làm cái này dì cảm thấy giống như đang hành hạ cháu vậy.
" Tôn Mai cướp lấy cây ngô trong tay Tô Thấm Nhiễm để xuống.
Bàn tay nhỏ bé này nếu bẻ ngô, ngày mai hai ngón tay đều sưng lên.
"Được rồi, cháu cứ nghe lời thím Hai đi.
" Vương Thu Lan theo bản năng coi Tô Thấm Nhiễm là con nhà mình, trong lòng có chút thương tiếc, hơn nữa ba cô con gái của bà cũng rất ít khi làm công việc này.
"Vậy cháu học dì làm.
" Tô Thấm Nhiễm cũng không căng thẳng, liền ngoan ngoãn ở một bên bẻ ngô, Tô Thấm Nhiễm sức yếu nên bẻ ngô cũng phải cố hết sức.
Lúc đầu còn có thể bẻ hai cái, về sau cũng chỉ có thể tì vào bụng hoặc là tì vào đầu gối chống lại bẻ.
"Ôi, đứa nhỏ này, sức cháu còn không bằng con gái lớn của dì, nó còn kiếm được ba điểm công tác, như này