“Đường Tử, con là con của ba, muốn ba nuôi con cả đời ba cũng vui lòng, nhưng là tương lai con cũng cần cưới vợ, nếu thật là con thấy thích cô nương này thì con nên suy nghĩ kỹ lại đi!” Lâm Đại Sơn vỗ vỗ bả vai Lâm Diệu Đường, kéo xe bò rời đi.Lâm Diệu Đường nhìn bóng dáng của Lâm Đại Sơn rồi lại quay đầu xem Tô Thấm Nhiễm đang cố gắng cùng bắp ngô phân cao thấp, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy có chút mờ mịt.Tô Thấm Nhiễm cũng không còn hơi sức đâu mà đi xem Lâm Diệu Đường, toàn tâm toàn ý lột bắp, đầu óc lại như trên mây.Không phải thế này, đời trước mình được phân đến tá túc ngờ ở nhà người kia, cũng không cùng mẹ của Lâm Diệu Đường và nhị thẩm vào một đội.
Lâm Diệu Đường cũng không xuống ruộng, cũng không giúp mình làm việc, chính hắn cũng không bắt đầu làm việc, kiếp này có chuyển biến một chút, trước tiên là cảm tình của Lâm Diệu Đường với mình.
Cô cũng không biết Lâm Diệu Đường coi trọng bản thân ở điểm nào? Ở nông thôn mọi người không thích nhất là kiểu người như mình.
Bởi vì làm không được việc nhà nông, vậy có nghĩa là ăn không đủ no.“Cô nhóc này, cháu đừng bị thím dọa đấy, vừa mới thím chính là đang mắng Lâm Diệu Đường chứ không liên quan gì đến cháu hết.”Sau khi Lâm Diệu Đường rời đi, Vương Thu Lan nhìn đến bộ dáng Tô Thấm Nhiễm dại ra không khỏi có hơi đau lòng, đứa trẻ ngoan ngoãn lại bị mình dọa thành ra như kia.“Không sao đâu ạ, vẫn là cháu làm phiền thím, cháu xin lỗi thím.” Tô Thấm Nhiễm đầy vẻ mặt xin lỗi mà nhìn Vương Thu Cúc.“Có gì đâu mà phiền phức, tuổi cháu còn nhỏ mọi người chăm sóc là điều bình thường.” Tôn Mai mở miệng.Xem bộ dáng Đường Tử là coi trọng cô nương này, dựa theo trình độ hai vợ chồng chiều chuộng Đường Tử, cùng với tính cách không đạt mục đích không bỏ qua của Lâm Diệu Đường, Tôn Mai khẳng định Tô Thấm Nhiễm phải gả cho Đường