“Thôi em đừng nói tốt cho nó làm gì, A Đường là người như thế nào chị là mẹ nó chẳng lẽ lại không biết sao.
” Vương Thu Lan cũng hiểu Tôn Mai đang nghĩ gì.
“Trong danh sách lúc trước không có tên của Diệu Quốc đúng thật là quá lãng phí, nhưng em đừng nghĩ nhiều, chị nhắc tới nhưng không có ý gì đâu, Diệu Quốc hiện giờ trong quân đội chắc cũng ổn rồi chứ!” Vương Thu Lan thở dài nói.
Đều tại bà nhất thời nhỡ miệng, không biết lựa lời mà nói, bà biết A Mai rất để ý chuyện này, luôn cho rằng là do Diệu Quốc đoạt mất cơ hội của A Đường.
“Khá ổn, đội trưởng của nó còn đang muốn tìm đối tượng cho nó đấy.
” Tôn Mai trả lời.
“Vậy thì quá tốt rồi, Hạo Tử cũng nói Diệu Quốc là một thiên tài đấy, em cứ yên tâm đi, chắc chắn không có vấn đề gì.
” Nhắc đến chuyện này Lâm Diệu Quốc khiến tâm tình của Vương Thu Lan khá lên nhiều.
Thằng bé Diệu Quốc này từ nhỏ đã là người rất hiểu chuyện, so với Diệu Đường còn nhỏ hơn một tuổi, nhưng lúc còn bé xíu đã biết giúp đỡ việc trong nhà rồi.
“Có Hạo Tử chăm sóc nó sao em có thể không yên tâm chứ, qua mấy ngày nữa Diệu Quốc sẽ được nghỉ phép về thăm người thân.
” Tôn Mai hưng phấn nói.
“Thật ư? Diệu Quốc đã đi được ba năm rồi.
” Vương Thu Lan cũng vui mừng nói.
Chị em dâu hai người nói chuyện thân mật một lúc lâu rồi chia tay, Vương Thu Lan về đến nhà, mãi đến giờ ăn cơm trưa cũng không thấy Lâm Diệu Đường đâu.
“A Đường chạy đi đâu rồi!” Vương Thu Lan có chút lo lắng hỏi, nó lúc sáng cũng không ăn được bao nhiêu.
“Bà cảm thấy cô gái kia thế nào?” Lâm Đại Sơn hỏi Vương Thu Lan“Cũng được, tuy rằng không thể làm việc nhiều, nhưng không phải là người thích dùng mấy trò khôn vặt, hai ta cố gắng một chút vẫn có thể bồi dưỡng được.
” Vương Thu Lan thở dài nói,“Tôi đang muốn cho A Đường học lái xe.
” Lâm Đại Sơn nghiêm túc mở miệng nói.
“A Đường có thể đi sao? Nhưng lúc trước Hạo Tử đi nó cũng không chịu đi.
” Vương Thu Lan mắt sáng rực lên một cái, rồi lại chán nản nói.
“Thế thì phải xem địa vị của cô gái kia trong lòng A Đường như thế nào, chúng ta cũng đâu thể nuôi nó cả đời được, sau này chúng ta chết đi, nó cũng đâu có thể dựa dẫm vào ba chị của nó được.
” Lâm Đại Sơn cũng biết Vương Thu Lan đau lòng.
“Được rồi, nghe theo ông vậy!” Vương Thu Lan vẫn luôn nghe theo lời của Lâm Đại Sơn vô điều kiện,