"Cô gái! Cô gái!” Tôn Mai cắt ngang suy nghĩ của Tô Thấm Nhiễm.
"Dạ? Có chuyện gì vậy dì?” Tô Thấm Nhiễm sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn về phía Tôn Mai.
"Lúc bóc ngô cháu phải nhặt hết những cái râu ngô này ra, nếu không sau này sẽ lẫn vào hạt ngô.
” Tôn Mai cầm bắp ngô trong tay Tô Thấm Nhiễm lên, nhặt sạch những sợi râu ngô màu vàng nhạt dính bên trên ra.
"Cháu biết rồi, dì.
" Tô Thấm Nhiễm hơi xấu hổ đỏ mặt cầm lấy một bắp ngô khác nghiêm túc bóc vỏ, cũng không dám thất thần nữa, vốn dĩ làm đã chậm còn thất thần thật sự là quá kỳ cục.
Hai người cũng không nói gì nữa, tiếp tục câu chuyện của mình, đối với Tô Thấm Nhiễm, vốn dĩ họ cũng không ôm hy vọng gì, có thể làm bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Tô Thấm Nhiễm cho đầy bắp ngô vào túi, vừa mới cầm lấy dây vải đã bị bàn tay to lớn từ một bên vươn tới cầm lấy, Lâm Diệu Đường nhanh chóng buộc bao tải lại, sau đó anh nhẹ nhàng vác bao tải nặng gần một trăm cân lên vai.
Tô Thấm Nhiễm nhìn thấy không khỏi trợn to hai mắt, cảm giác không thể tin được.
"Ha ha ha, thằng nhóc Diệu Đường này trời sinh sức khỏe rất tốt.
" Vương Thu Lan bị hành động của Tô Thấm Nhiễm chọc cười, liền lên tiếng giải thích.
Lúc trước Hạo Tử cũng là vì nhìn trúng điểm này của Diệu Đường, mới có thể nghĩ cách kiếm cho Diệu Đường một xuất vào quân đội, Diệu Đường không đi, Hạo Tử còn tiếc nuối rất lâu.
Tô Thấm Nhiễm ngượng ngùng cúi đầu, thảo nào kiếp trước một mình Lâm Diệu Đường đánh ba người cũng vẫn thoải mái, nếu không phải vì cứu cô cũng sẽ không bị đâm trúng.
Lúc này, Lâm Diệu Đường cũng không cố ý lượn lờ trước mặt Tô Thấm Nhiễm, mà là thật sự muốn nghiêm túc làm việc thật tốt, để Tô Thấm Nhiễm nhìn thấy ưu điểm của mình, thay vì không dám nhìn thẳng Tô Thấm Nhiễm.
Ngược lại, Tô Thấm Nhiễm không hề suy nghĩ nhiều như vậy, làm xong ngoài cảm giác mệt mỏi ra thì chính là cảm thấy chân tay đều rã rời, đau nhất chính là ngón tay, đau giống như bị lột da, đụng nhẹ cũng đau nhức.
Thật vất vả mới chờ được đến lúc nghỉ ngơi, cả người giống như không còn chút sức lực nào, Tô Thấm Nhiễm không khác gì một con búp bê bị rút sạch năng lượng, thất thểu đi về.
Lâm Diệu Đường đứng ở phía sau nhìn