“Sao chú không về nhà đi?” Sau khi hai người trở về, Lâm Diệu Đường thấy Lâm Diệu Quốc vẫn có ý đi theo mình, không nhịn được mở miệng hỏi.
“Chị cả có một ít đồ muốn cho bác gái, em đưa cho bác đã rồi về.
” Lâm Diệu Quốc đáp lại một cách cộc lốc.
“Lại là đồ gì thế, chị ấy cứ tự chăm sóc mình cho tốt đi đã, anh rể đối xử với chị ấy có tốt không?” Lâm Diệu Đường nhíu mày, chị hai luôn lo cho gia đình như vậy.
“Khá tốt, anh rể hiện giờ là đã làm đến chức doanh trưởng rồi, chị cả có bằng cấp hai nên đang làm giáo viên cấp 3 ở trường tiểu học gần nhà, hiện giờ mỗi tháng đều có tiền lương, có phiếu mua đồ, cũng ổn lắm, anh Đường có đi học không? Em ở trong quân đội cũng tham gia lớp xóa nạn mù chữ, bây giờ đã biết đọc biết viết nhiều chữ rồi, ở trong thôn chúng ta có lớp đó không?” Lâm Diệu Quốc lải nhải với Lâm Diệu Đường.
Hiện tại được đi ra ngoài, Lâm Diệu Quốc mới biết có kiến thức thật sự rất quan trọng, cho nên anh cũng đang tích cực tham gia học tập, vì thế cũng hy vọng anh họ mình có thể cùng nhau tiến bộ.
“Lớp xóa nạn mù chữ á?” Lâm Diệu Đường dừng chân lại, nghi hoặc nhìn Lâm Diệu Quốc.
“Chỗ này của chúng ta không có sao?” Lâm Diệu Quốc không nghĩ thôn mình lại bế tắc đến mức này.
“Là học cùng đám con nít ranh kia á?” Lâm Diệu Đường nhíu mi, thế thì không bằng cầm dao giết mình luôn đi.
“Không phải, là lớp dành riêng cho người lớn ấy, những người ban ngày bận bịu làm việc mà không có thời gian học, thì các thành phố hoặc trong thôn sẽ tổ chức một lớp học, mời các vị thầy cô giáo có học thức cao dạy học cho những người đó vào buổi tối.
” Lâm Diệu Đường giải thích cho Lâm Diệu Đường một cách kỹ càng tỉ mỉ.
“Có quy định thầy cô nào dạy không? Hay chỉ cần những người có kiến thức thôi?” Lâm Diệu Đường suy nghĩ một lúc rồi mở miệng hỏi.
“Anh muốn để chị dâu đi làm giáo viên à?” Mắt Lâm Diệu Quốc trừng lớn, người anh họ này chỉ có thế là nhanh, nhất định là muốn giúp chị dâu lấy được công điểm, nhưng mà dùng ai thì cũng không đến lượt anh quyết định.
“Phải xem thế nào đã!”“Xem cái gì?” Hai người đã đến nhà của Lâm Đại Sơn, ông nghe được giọng nói hưng phấn của Lâm Diệu Quốc thì không nhịn được hỏi.
“Hỏi cậu đấy”.
Lâm Diệu Đường nhìn sang Lâm Diệu Quốc, ý bảo anh trả lời.
“Bác trai, cháu với anh Đường