Đường Chính Đức cũng không có do dự, cầm trứng gà lăn qua lăn lại trên mặt.
Quả nhiên, lăn qua lăn lại quả trứng trên mặt thật sự rất thoải mái.Trương Hoa Liên đứng ở một bên, vui mừng nói:- “Tiểu Duyệt đọc sách nhiều chính là không giống nhau, cũng rất hiểu chuyện.”- “Nịnh hót.”Đường Quân nhìn cái trứng gà trắng nõn kia, cuối cùng cũng không nói gì.Ngày thứ hai, quả nhiên mặt của Đường Chính Đức không có đỏ cũng không có sưng, nhìn thấy bình thường.Trương Hoa Liên nấu một quả trứng gà cho Đường Duyệt, Đường Duyệt lặng lẽ cho Đường Quân, Đường Quân muốn từ chối, nhưng Đường Duyệt nói:- “Chị không muốn ăn trứng gà, em không ăn thì chị cũng sẽ vứt đi.”Đường Quân vừa nghe liền lập tức đoạt quả trứng gà lại, thuần thục lột vỏ trứng gà, toàn bộ đều nuốt.Đường Duyệt cầm một quyển sách ngữ văn, đang ngồi đọc bài, giọng nói của cô rất hay và rõ ràng.
Khi cô đọc bài, giống như là giọng nói từ đài phát thanh, rất là êm tai.Đường Quân một bên vừa nhìn Đường Duyệt, một bên ăn trứng gà.
Sau khi ăn xong thì cậu mới phản ứng được, Đường Duyệt không phải là không muốn ăn trứng gà, mà là muốn giữ lại trứng gà cho cậu ăn.- “Em ăn xong liền làm bài thi nhanh lên, sáng hôm nay làm xong, nếu thi tám mươi điểm trở lên thì buổi chiều em có thể đi chơi.”Đường Duyệt nghiêng mặt qua, cười cười với cậu ta, lại nói thêm:- “Đương nhiên, hôm nay luyện chữ viết xong thì có thể đi chơi.”- “Thật sao?”Vẻ mặt Đường Quân ngạc nhiên nhìn về phía Đường Duyệt, tháng cuối cùng của kỳ nghỉ hè này, mỗi ngày cậu đều không có thời gian đi chơi.
Vốn dĩ cậu cho rằng phải đợi đến khai giảng mới được, ai biết, hôm nay Đường Duyệt liền có lòng tốt như vậy !- “Còn hỏi nữa thì chính là giả.”Đường Duyệt bĩu môi.- “Bài thi đâu?”Đường Quân lập tức bắt đầu bận rộn, vùi đầu làm bài thi, luyện chữ, tốc độ kia so với bình thường ma ma kỉ kỉ mà nói, nhất định chính là khác biệt một trời một vực.Ngay khi ăn xong cơm trưa, cái chén vừa để xuống thì Đường Quân lấy ra tốc độ chạy nước rút một trăm mét chạy đi.- “Đi bắt cá thôi!”Giọng nói phấn khích của Đường Quân càng lúc càng xa.Đường Duyệt đem trong phòng bếp thu dọn chén đũa, quét dọn sạch sẽ phòng trong và bên ngoài, đã ba giờ trôi qua.Cũng không biết bọn họ bắt cá như thế nào.Đường Duyệt có chút tò mò, sau khi không có việc gì làm cô dự định buông lỏng một chút.
Cô dựa theo trí nhớ của mình đi tới bờ sông nhỏ, con sông nhỏ có lẽ cao đến eo bụng của cô, cũng không quá cạn.Cô từ rất xa ở bên bờ đi qua liền nhìn thấy trong sông, có mấy đứa bé trai đang bắt cá ở bên trong, cầm lưới đánh cá tự chế, mấy đứa bé