- “Không đúng, anh họ của tôi mà cậu lại gọi là chú Mạc, vậy sau này, có phải cậu cũng phải gọi tôi là chú hay không ?”Mạc Vệ Đông giống như là phát hiện ra một thế giới mới vậy.
Đường Quân một quyền đập xuống, nói:- “Cậu gọi của cậu, tôi gọi của tôi, có liên quan gì tới cậu chứ?”- “Tiểu Quân, quần áo của em chị đã lấy giúp em rồi, ngay trong phòng tắm đó.
”Giọng nói của Đường Duyệt từ trong nhà truyền ra.
Cô ngồi ở trong phòng mà tâm trí có chút không tập trung.
Cô đã sống lại, có phải có thể giúp chú nhỏ Đường Minh Lễ thay đổi số mệnh phải chết hay không a?Cô đã sớm biết, Đường Minh Lễ qune biết thủ trưởng Mạc, chẳng qua, cô vẫn luôn không nghĩ tới, kiếp trước họ chưa từng gặp nhau, kiếp này lại gặp nhau nhanh như vậy, lại là lúc cô chật vật nhất nữa chứ.
Nhưng mà, tính toán thời gian thì mẹ Mạc còn chưa có xảy ra chuyện, hôm nay thủ trưởng Mạc không giống như trước kia tĩnh mịch cùng cô đơn như vậy.
Trước đây vào những ngày cuối đời của cô, thủ trưởng Mạc đã tìm bệnh viện và chữa trị cho cô.
Sau khi sống lại, cô cũng muốn khắc ghi phần ân tình này, giúp đỡ thủ trưởng Mạc thay đổi vận mệnh của mẹ anh ấy.
- "Bùm bùm bùm bùm.
"Tiếng đập cửa vang lên đã đánh gãy hồi ức của Đường Duyệt.
Đường Quân ở bên ngoài nói:- “Đường Duyệt, tôi nấu canh gừng, chị uống một bát, đừng để bị cảm.
”- “Em nấu sao?”Đường Duyệt mở cửa ra liền nhìn thấy trên tay thằng bé đang bưng chén canh gừng đang bốc hơi nóng, cô có chút tò mò nhìn Đường Quân.
Đường Quân lúng túng nói:- “Nếu bị cảm lại phải xài tiền, đến lúc đó, cha không để cho tôi đi học thì phải làm sao bây giờ?”Đường Quân đặt canh gừng vào trong tay cô và rời đi như thể chạy trốn.
- “Phốc ~”Thật đáng yêu.
Đường Duyệt chén canh gừng còn ấm kia, nghĩ đến bộ dáng có chút ngượng ngùng vừa rồi của thằng bé, rõ ràng chính là quan tâm cô, nhưng lời nói đi ra ngoài lại không dễ nghe như vậy.
Tại sao lúc trước cô không có phát hiện, người em trai này lại đáng yêu như thế chứ?Chà, về sau cô nhất định phải cố gắng dạy dỗ Đường Quân, để cho thằng bé không đi theo con đường cũ của kiếp trước, sau khi tốt nghiệp cấp hai liền đi theo đám lưu manh trong huyện lăn lộn.
Vào buổi tối, khi Đường Chính Đức và Trương Hoa Liên nghe nói tiểu Quân suýt chút nữa xảy ra chuyện, là Đường Duyệt đã liều mạng đi cứu người thì Đường Chính Đức cảm kích vô cùng.
- “Cha, chúng ta là người một nhà, con cứu tiểu Quân cũng là nên.
”Đường Duyệt vung lên nụ cười nói:- “Tiểu Quân, từ nay về sau, mạng của em chính là của chị a.
”- “Người ta đều nói thi ân không cầu báo, chị còn muốn thi ân nhưng lại cầu báo đáp hay sao?”Đường Quân lập tức