*Huyện Vọng Giang, Trường trung học số 1 Vọng Giang.Trường trung học tốt nhất ở Vọng Giang, xe buýt dừng lại khi đi ngang qua Trường trung học số 1 Vọng Giang, Đường Duyệt lại một lần nữa đứng trước mặt Trường trung học số 1 Vọng Giang, có một loại cảm giác phảng phất giống như cách một đời vậy.Đời trước, khi cô tựu trường, Trương Hoa Liên đã tới tiễn đưa cô, nhưng mà sau khi Trương Hoa Liên ghi danh rồi mang cô đi đến ký túc xá liền rời đi.Cô nhìn thấy những người khác cũng là mẹ cùng người thân giúp đỡ trải giường chiếu, cũng chỉ có một mình cô tự mình làm, trong lòng cô đối với Trương Hoa Liên càng thêm không cao hứng.Nhưng mà cô không biết, khi đó Trương Hoa Liên phải đi bộ hàng chục đường đi trở về, trong ruộng còn phải trồng rau, căn bản không có thời gian ở bên cô nhiều hơn trong thị trấn.Nhưng lúc đó cô không hiểu, mà còn vì chuyện này mà hờn dỗi với với Trương Hoa Liên.- “Trường trung học số 1 Vọng Giang thật là đẹp mắt, ngôi trường này trông thật lớn.”Hứa Chân Thực rất là mới lạ, mặc dù trước đó cô ta có đi qua nơi này, nhưng khi chân chính đi vào trong trường học thì khắp nơi đều là mới mẻ.Vừa bước Trường trung học số 1, hai bên đường rợp bóng cây đã dán thông báo phân chia lớp, Hứa Chân Thực chen vào.
Khi thấy cô ta và Đường Duyệt cùng là ban một, cô ta vội chạy ra ngoài nói:- “Đường Duyệt, Đường Duyệt, chúng ta thật may mắn, được phân ở ban một .”- “Thật sự là quá tốt.”Hứa Chân Thực vừa kích động vừa hưng phấn nói, vui vẻ nói với mẹ Hứa chuyện cô ta và Đường Duyệt được phân vào chung một cái ban.- “Chân Thực, về sau con và Tiểu Duyệt cũng có thể chăm sóc lẫn nhau thật tốt.”Mẹ Hứa vui vẻ nói, thấy cảm xúc của Đường Duyệt vẫn luôn không đúng, còn tưởng rằng là do Trương Hoa Liên không có tới tiễn đưa.Mẹ Hứa nói:- “Đi, đi báo danh a.”Hứa Chân Thực cả đoạn đường đi đều vui vẻ ngắm nghía ngôi trường mới, nên không có phát hiện việc Đường Duyệt như có như không tránh xa.Lớp mười vẫn giống như đời trước vậy.Đường Duyệt cũng không có gì ngoài ý muốn, sau khi đến chỗ chủ nhiệm lớp là cô giáo Tần ghi danh liền đi đến ký túc xá được phân cho.Mặc dù ba mươi mấy năm chưa từng tới ký túc xá nhưng trong trí nhớ của Đường Duyệt vẫn nhớ rất rõ ràng.Trước đây, cô vì Ngô Tân Minh mà từ bỏ học đại học, phụ sự mong đợi của mẹ, cô bắt đầu ở Thâm Thành đi làm, tiếng Anh của cô không tệ và đã tìm được công việc phiên dịch.
Lại tìm thêm một công việc khác nữa là rửa chén đĩa, số tiền cô kiếm được cũng đủ cho cô và Ngô Tân Minh chi tiêu.Đoạn thời gian đó cô đã tự cho rằng đó