Đường Minh Lễ lặng lẽ nói:- “Tiểu Duyệt, chú đã nghe ngóng được, trên đường ngay tại bên cạnh chợ, thuê một cái sạp hàng một tháng là mười lăm tệ, chú muốn đi tỉnh thành nhập hàng.
Nhưng mà, ánh mắt của chú không tốt, cháu là một cô gái nhỏ, nếu không thì, cháu đi với chú đi?”- “Tuần này cháu phải trở về.”Đường Duyệt trả lời, nhưng sự mừng rỡ trong đáy mắt muốn giấu cũng giấu không được, cô hỏi:- “Một tháng chỉ có mười lăm tệ thôi sao? Chi phí cho gian hàng này thật sự là rẻ a.”- “Rẻ chỗ nào a, nếu một ngày không bán được gì thì năm tệ sẽ đổ xuống sông xuống biển .”Đường Minh Lễ nhịn không được trợn trắng mắt, hóa ra ở trong mắt con bé này, tiền thuê một gian hàng một tháng mười lăm tệ còn rất rẻ.- “Chú nhỏ, chú nghĩ mà xem, một bộ quần áo của chú cũng kiếm được hơn năm mươi tệ đâu.”Đường Duyệt trừng mắt liếc chú ấy một cái, nói:- “Chú nhỏ, cháu có thể đi với chú, nhưng cháu không có tiền.”- “Đi, tiền xe này ta ra.”Đường Minh Lễ có chút thịt đau, nhưng anh ta nghĩ nếu quần áo không đẹp, cuối cùng bán không được thì đó mới thật sự gọi lỗ vốn đâu.- “Vậy được.”Đường Duyệt đồng ý với vẻ mặt tươi cười, sau đó cô đi đến Hứa Chân Thực đang ở bên cạnh và nói:- “Hứa Chân Thực, làm phiền bạn nói với mẹ tôi rằng hôm nay tôi sẽ không về, chú nhỏ tìm tôi có chút việc.”- “Tuần trước bạn không về đúng không, tuần này bạn cũng không về sao?”Hứa Chân Thực cũng không tình nguyện, dáng vẻ Đường Duyệt đầy mặt tươi cười khiến cô ta nhìn mà cảm thấy chướng mắt như vậy chứ.Đường Duyệt thấy cô ta không tình nguyện, vừa vặn Trâu Hà đang đi tới, cô vội vàng tiến lên nói:- “Trâu Hà, chú nhỏ của tôi tìm tôi có việc, tuần này tôi sẽ không về, có thể làm phiền bạn giúp tôi nói với mẹ tôi một câu được không?”- “Được.”Trâu Hà không hỏi một tiếng liền đồng ý, cậu ta nói:- “Trên đường trở về tôi nhất định sẽ nói cho mẹ của bạn.”- “Còn có cái này, làm phiền bạn mang về giúp tôi.”Đường Duyệt lấy cuốn truyện tranh từ trong ba lô ra, nói:- “Đây là truyện tranh tôi mua cho em trai tôi Đường Quân, nó thích xem, tôi đã hứa sẽ mang về cho nó.”- “Được.”Trâu Hà đem mấy thứ này cất kỹ.Đường Duyệt cảm kích nói:- “Cám ơn bạn, Trâu Hà.”- “Không cần.”Trâu Hà vội vàng xua tay tỏ vẻ không cần.Hứa Chân Thực quay đầu bước đi, cô ta cũng không có nói rằng cô ta không đồng ý, nếu không muốn để cho cô ta hỗ trợ thì quên đi.- “Chú nhỏ, chuyện này nên sớm không nên chậm trễ, đêm nay chúng ta liền đi.”Đường Duyệt lập tức nói.Đường Minh Lễ trọn tròn mắt nhìn cháu gái mình, hỏi:- “Đêm nay chúng ta đi, chúng ta ở chỗ nào?”- “Nhà ga a.”Đường Duyệt nói một cách đương nhiên:- “Bây giờ trời cũng không lạnh,