Đau!Đầu đau không ngừng , cả người đều đau, quanh quẩn chóp mũi không phải là mùi nước sát trùng của bệnh viện, mà là hương vị của một cổ ẩm ướt mốc meo.
Cô muốn mở mắt ra, lại giống như bị bóng đè không thể động đậy, bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm của một cuộc đối thoại.
“Cô à, chị sẽ không đi tìm dượng cáo trạng chứ?”“ Nó dám, con bé chết dầm kia nếu dám cáo trạng, ta liền bóp chết nó.
”“Cô à, hay cứ để chị đi học đi! Rốt cuộc…… chị mới là con đẻ của dượng , nếu không cho chị đi, trong lòng dượng khẳng định sẽ không vui , ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng của hai người.
”“Một đứa con hoang còn muốn ở nhà làm thành cái gì ? Tư Vũ, cháu cứ an tâm đi học, việc gì cũng không cần phải lo lắng, việc này cứ giao cho cô……”Dù có hoá thành tro, Thẩm Miên Miên cũng nhớ rõ hai giọng nói nàyChu Lan Phương, Chu Tư Vũ.
Cô muốn đứng lên cắn chết bọn họ.
Thẩm Miên Miên dựa vào oán hận to lớn, lao ra , bỗng nhiên mở mắt, lại bị hết thảy hiện ra làm cho kinh sợ.
Trước mắt không hề là phòng bệnh lạnh băng, mà là tường đất âm u, cũ nát , cửa sổ nho nhỏ bằng gỗ , cái chăn có vài mụn vá, chân đeo giày vải ……Đây đều là đồ vật mà đầu thế kỷ thập niên 80 mới có ….
.
Nghĩ đến đoạn đối thoại vừa rồi mới nghe được , Thẩm Miên Miên rốt cuộc xác định, cô trọng sinh về tới mùng ba, tháng chạp học kỳ hai, một ngày trước khi bị trường học khai trừ.
Cánh cửa ‘ kẽo kẹt ’ một tiếng, bị người từ bên ngoài đẩy ra, Chu Lan Phương đi đến, tựa hồ không nghĩ Thẩm Miên Miên tỉnh lại nhanh như vậy, có một chút ngoài ý muốn, cũng không biết lời nói mới vừa rồi, con bé chết dầm này có nghe được hay không.
Kệ đi, dù có nghe được, lại có thể làm lên sóng to gió lớn gì?“Dậy rửa sạch chén đũa đi.
”Thẩm Miên Miên nhìn Chu Lan Phương, móng tay đều cắm vào khe hở ngón tay, cuối cùng nhịn xuống hận y dưới đáy lòng, hiện tại phản kháng, tương đương tặng không đầu người.
“Con chết dầm kia, ngươi điếc rồi sao?”" Thân thể của ta đang đau, không thể động, bảo Tư Vũ đi rửa đi!”Cô nhớ rõ, kiếp trước cô cố gắng chống cự thương tích , đi rửa sạch chén đũa.
Công việc tay chân vẫn luôn là cô làm, thế cho nên trên tay tất cả đều là vết nứt.
Chu Tư Vũ tựa như một đại tiểu thư, chỉ có khi Thẩm Kiến Hoa ở nhà , mới có thể làm bộ làm tịch lau cái bàn một chút, rửa chén đũa một chút.
“Ngươi nói gì?” Đây là lần đầu tiên Thẩm Miên Miên kiên cường cự tuyệt làm việc như vậy , Chu Lan Phương hoài nghi chính mình đã nghe lầm, cô ta giật chăn ở trên người của Thẩm Miên Miên ra , biểu tình dữ tợn lên, “Không phải chỉ gõ ngươi hai gậy hay sao, giả chết cái gì ? Dậy làm việc đi.
” Còn xem ta không trị được ngươi?Gõ hai gậy?Trong lòng Thẩm Miên