Triệu Tiên Lai hừ một tiếng, nói với Chu Lan Phương: “Được rồi, ngươi cũng đừng quỷ khóc sói gào ồn ào nữa, đây là việc của nhà các ngươi, theo đạo lý ta cũng không nên quản, nhưng đứa trẻ bị đánh thành như vậy, đều đã chạy đến nhà ta, ta cũng không thể không hỏi.
Ngươi phải bảo đảm, về sau lại không động thủ đánh Miên Miên nữa.”Phi, còn biết là việc nhà cô sao? Cô nuôi đứa con hoang này lớn lên muốn đánh như thế nào, liền đánh như thế, trong lòng Chu Lan Phương mắng một câu, nhưng cũng không dám cãi nửa câu.Triệu Tiên Lai cũng không để ý tới cô, ngược lại nhìn về phía Thẩm Kiến Hoa, “Kiến hoa, nếu Miên Miên là bởi vì nguyên nhân ở trong nhà, thành tích học tập mới không tốt, vậy việc cho con bé đi học……”Thẩm Kiến Hoa vẻ mặt khó xử, đánh gãy lời của Triệu Tiên Lai, “trưởng thôn, kỳ thật không phải là ta không muốn cho Miên Miên đi học, tình huống của nhà ta, ngươi cũng đều đã biết.
Hiện tại ta thất nghiệp, dù có tìm được việc cũng sẽ không cao bằng tiền lương ở lò gạch, căn bản không nuôi nổi hai học sinh, càng đừng nói về sau học đại học.
Thành tích của Tư Vũ tốt hơn một chút……”Lời còn lại, hắn không tiếp tục nói, nhưng ý tứ biểu đạt, đã phi thường rõ ràng.“Ba……”Vốn tưởng rằng sau khi biết chân tướng, liền tính xuất phát từ áy náy, Thẩm Kiến Hoa cũng sẽ đồng ý cho cô đi học, nguyên lai là cô đã suy nghĩ nhiều.
Tuy rằng Chu Lan Phương xúi giục, nhưng đây cũng là quyết định trong nội tâm của Thẩm Kiến Hoa đi? Chỉ là Chu Lan Phương làm cái người xấu kia mà thôi.Ánh mắt của Thẩm Kiến Hoa trốn tránh, không dám nhìn thẳng Thẩm Miên Miên.Vẻ mặt của Triệu Tiên Lai xin lỗi nhìn về phía Thẩm Miên Miên, cái này, hắn là không giúp được.Thập niên 80 đi học cũng không phải là miễn phí, liền tính Thẩm Kiến Hoa có không thất nghiệp, phải cung cấp nuôi dưỡng hai học sinh đều có chút khó khăn.
Thân là trưởng thôn, biết rõ tình huống gia đình của người ta, sao khuyên giải được đây?“Ba, con là con đẻ của ba sao?” Giọt nước mắt to bằng hạt đậu từ trong ánh mắt rơi xuống, cô lại cắn chặt môi, khóc không ra tiếng, hơn nữa vết thương trên cánh tay, trên đùi, so với phim truyền hình nhìn còn phải đáng thương hơn.Lời này đã hỏi tới điểm yếu của Thẩm Kiến Hoa, "Con hỏi cái gì vậy? Năm đó ta và mẹ con chính mình