Tuy Hạ Hiểu Lan không ăn qua thịt heo nhưng đã gặp qua heo chạy, cái người tên Chu Thành này có ý với cô, hơn nữa anh ta không hề che giấu điều đó.Cô hiểu rõ cái thế giới xem mặt này, một người đàn ông nhìn thấy gương mặt này của cô thật sự rất khó chán ghét.
Nếu không thì sao có thể dẫn tới trận tai họa hôm nay chứ?Chu Thành cùng Khang Vĩ là ân nhân cứu mạng của cô, lòng Hạ Hiểu Lan bằng phẳng, cũng không làm ra vẻ:“Có phải quá phiền toái các anh không?”“Không phiền toái, chúng tôi đã chạy mấy ngày đường dài, trên đường vốn dĩ cũng muốn nghỉ chân một chút, đưa cô về đến nhà, lại quay lại trong huyện”Khang Vĩ hơi há mồm.Thành tử ca chưa từng kiên nhẫn nói chuyện với một cô gái nào như vậy, bao nhiêu cô gái theo đuổi Thành tử ca, nhưng Thành tử ca chưa từng nhìn các cô lấy một cái.Lúc trước cũng không nói muốn nghỉ chân ở huyện An Khánh, bọn họ chở một xe hàng hóa, sớm một chút trở lại kinh thành, thì chuyến này mới coi như an tâm.Khang Vĩ trộm nhìn Hạ Hiểu Lan, cô thật sự quá xinh đẹp, chẳng lẽ đã mê hoặc cả Thành tử ca vốn không gần nữ sắc?Hắn không dám lên tiếng, vội đứng bên ngoài cổ vũ:“Không phiền toái, đã trễ thế này, cô đi một mình thật sự không an toàn? Nhỡ mau những tên lưu manh kia còn có đồng lõa thì sao? Cô cứ yên tâm, chúng tôi khẳng định không phải người xấu, không phải đã để lại hồ sơ ở đồn công an rồi sao!”Nếu lại tiếp tục từ chối, có vẻ giống như coi ân nhân trở thành đồ lang sói.Hạ Hiểu Lan nhìn chiếc xe tải to lớn kia, không biết chính mình nên ngồi chỗ nào.Chu Thành lấy xe đạp của Hạ Hiểu Lan nhét vào tay Khang Vĩ:“ Cậu ra phía sau đi, thuận tiện trông hàng hóa”Khang Vĩ càng cảm thấy lạnh trong lòng.Nhưng hắn lại không dám phản kháng Chu Thành, chỉ có thể đặt xe đạp của Hạ Hiểu Lan vào trong thùng xe tải.
Thùng xe chứa đầy cái rương, Khang Vĩ thật vất vả mới chui vào được.
Hạ Hiểu Lan định nói để chính mình ngồi ở thùng xe, nhưng mà người ta chở bao nhiều hàng, có lẽ là không tín nhiệm cô.Cô ngồi xuống vị trí của ghế phụ, chiếc xe tải bắt đầu khởi động.Sau khi rời khỏi huyện, đường đi tới thôn Thất Tỉnh rất khó đi, có rất nhiều lần xe phải đi xát vào mép mới được.Hạ Hiểu Lan thỉnh thoảng chỉ đường cho Chu Thành, ô tô đi nhanh hơn xe đạp rất nhiều, xe đạp đi mất 1 tiếng, mà ô tô chỉ cần đi nửa tiếng là tới nơi.“Phía trước chính là nhà tôi, đường trong thôn không thể lái xa, các anh cho tôi xuống ở chỗ này đi”Hạ Hiểu Lan chỉ vào thôn Thất Tỉnh.Một đường đi tới, trên đồng ruộng đều là cảnh tượng bận rộn, thừa dịp sắc trời còn chưa hoàn toàn tối, mọi người đang muốn chở những hạt thóc đã được tuốt ra mang về nhà.
Hạt thóc được chứa bằng các bao tải, mọi người bận rộn vận chuyển về.Trong thôn có khói bếp.Ngày thường chỉ ăn hai bữa cơm, nhưng ngày mùa phải ăn đủ 3 bữa, hơn nữa phải cải thiện thức ăn thì mời có sức lực ra đồng mà làm việc.Vốn dĩ Hạ Hiểu Lan định hôm nay về sớm một chút để làm cơm chiều, nhưng phải tới đồn công an để báo án đã tốn chút thời gian.
Cô hơi vội, Chu Thành cũng đã nhìn ra, chờ cô xuống xe, Chu Thành đột nhiên hỏi:“Ngày mai cô còn đi huyện An Khánh không?”Xảy ra chuyện hôm nay, những cô gái bình thường sẽ bị dọa chết, nói không chừng sẽ không buôn bán nữa.Dù vẫn tiếp tục buôn bán, cũng sẽ nghỉ mấy ngày để hòa hoãn lại tinh thần.Nhưng mà Chu Thành cảm thấy Hạ Hiểu Lan không giống những cô gái khác, nhìn kiều kiều nhược nhược, kỳ thật rất to gan.Quả nhiên, Hạ Hiểu Lan không chút nghĩ ngợi:“Đương nhiên đi, Chu đại ca, các anh sẽ ngủ lại một buổi tối ở nhà khách của huyện An Khánh đúng không? Ngày mai tôi tới tìm các anh, mang cơm sáng cho các anh”Chu Thành rất tà khí, sau khi nghe xong thì mặt mày giãn ra, cảm thấy cô gái nhỏ này rất có lương tâm.“Trở về đi, ngày mai đừng ra cửa quá sớm, không an toàn.”Hạ Hiểu Lan đẩy xe đạp đi rồi.Khang Vĩ lắp bắp thấu lên: “Thành tử ca, anh thật coi trọng?”Chu Thành hừ lạnh một tiếng.Khang Vĩ kêu rên.
Có còn thiên lý hay không, rõ ràng là người hắn nhìn trúng mà, nhớ thương một đường, kết quả để Chu Thành cản lại?!……Hạ Hiểu Lan đẩy xe đạp trở về.Lưu Phân đang rất lo lắng, hôm nay Hạ Hiểu Lan về muộn hơn mọi hôm.Bọn họ làm xong việc ngoài ruộng trở về mà vẫn không thấy người đâu, Lưu Phân đang muốn ra cửa tìm con gái.Thì đúng lúc này Hạ Hiểu Lan đã trở lại, tuy rằng cô đã sửa sang lại quần áo, nhưng không thể che giấu được mùi tanh hôi của trứng gà.“Con bị té ngã một cái ở trên đường, chỉ có thể dắt xe trở lại, trứng cũng bị nát thật nhiều.”Hạ Hiểu Lan chủ động thẳng thắn, Lưu Phân làm gì còn tâm trạng quan tâm trứng gà, vội hỏi:“Ngã có đau lắm không? Để mẹ cẩn thận nhìn xem!”Hạ Hiểu Lan quay một