Lưu Dũng á khẩu không trả lời được.Hạ Hiểu Lan nghĩ thầm, người này mới 20 tuổi, cô đây là bị tiểu thịt tươi theo đuổi?Chu Thành tuổi trẻ, đã nhắc nhở Hạ Hiểu Lan tuổi tác hiện tại của chính mình, cũng mới chỉ 18 tuổi, còn một thời thanh xuân rất dài có thể hưởng thụ.
Hạ Hiểu Lan cũng không kiềm được sự vui sướng.Cá trắm đen ăn rất ngon, đầu bếp của tiệm cơm quốc doanh lợi hại, người phục vụ kiêu ngạo một chút không phải cũng là bình thường sao? Nghĩ đến những cửa tiệm có tay nghề lầu đời ở đời trước, tính tình của các chủ quán cũng không được tốt lắm, mà các khách hàng vẫn đến ăn rất đông.Lát cá mỏng như cánh ve ngậy mà không tanh, Hạ Hiểu Lan có chút tiếc nuối buông đũa xuống.Tuy rằng cá ăn rất ngon, nhưng Chu Thành đã nói rõ ra như vậy, cô cũng cần phải thể hiện thái độ của mình.“Chu đại ca, anh ngồi xuống nói chuyện đi”Đứng lên quá nghiêm túc, giống như đang muốn cầu hôn với cậu vậy.“Tôi đã hiểu được thành ý của anh, tôi cũng muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Thanh danh của tôi tệ đến thế nào, chắc anh đã nghe nói rồi.
Một số việc, vẫn cần dựa vào chính mình giải quyết, chỉ có chính mình trở nên mạnh mẽ thì mới không sợ người khác hắt nước bẩn đúng không? Tôi còn mang theo mẹ ở nhà cậu, tôi nói những câu này không phải muốn tranh thủ sự đồng tình của anh, tôi cũng biết anh muốn trợ giúp tôi.
Nhưng mà, tôi tạm thời sẽ không suy xét đến chuyện tình yêu, hy vọng chính mình có thể lấy tư thái độc lập tự chủ để phát triển một đoạn cảm tình khỏe mạnh và lâu dài.
Cảm ơn anh, Chu đại ca”Dù lời nói có uyển chuyển thế nào thì cũng là cự tuyệt.Khang Vĩ không khỏi rụt cổ lại.Hắn sợ Chu Thành xốc cái bàn lên, chắc hẳn Thành tử ca từ nhỏ đến lớn chưa từng bị cự tuyệt bao giờ?Huống chi, Thành tử ca còn chưa ghét bỏ thanh danh của Hạ Hiểu Lan!Khang Vĩ không chờ được Chu Thành xốc bàn, Chu Thành nhìn Hạ Hiểu Lan một lúc, ngược lại thật sự ngồi xuống:“Tôi biết ý của cô, thời gian chúng ta quen biết vẫn còn ngắn, tôi cũng không vội, cô cũng không cần có gánh nặng tâm lý, chúng ta chỉ cần lui tới như bạn bè bình thường là được.
Ăn cá đi, tay nghề của đầu bếp không tồi!”Tròng mắt của Khang Vĩ thiếu chút nữa không rớt ra.Thật sự đồng ý?Một chút cũng không tức giận?Dù sao nếu như Khang Vĩ bị cự tuyệt, khẳng định sẽ không bình tĩnh một lần nữa ngồi xuống ăn cá như vậy!Nhưng mà dường như Chu Thành và Hạ Hiểu Lan đã nói rõ ràng nên biểu hiện của hai người đều rất tự nhiên.Chu Thành rất hào phóng, Hạ Hiểu Lan cũng không ngượng ngùng.
Nói đến cũng kỳ lạ, Hạ Hiểu Lan là cô gái mị hoặc nhất mà Khang Vĩ từng gặp qua.Nhưng cô lớn lên ở nông thôn, cố tình lại có sự hào phóng của một tiểu thư của các danh môn đại viện.Không, cô cũng không giống với những tiểu thư kia.
Những cô gái đó ngày thường thì không sao nhưng mỗi khi tới trước mặt Chu Thành lại đều rất ngượng ngùng giả bộ làm thục nữ, Hạ Hiểu Lan liền không như vậy, tính tình cô sang sảng, lại rất có lễ phép.Không kiêu ngạo không nịnh hót.Trong đầu Khang Vĩ bỗng nhiên nhảy ra câu này.Cô gái nông thôn lại không kiêu ngạo không nịnh hót?Hắn cảm thấy chính mình phải uống một chén canh cá để bình phục nỗi lòng!Hai người trẻ tuổi đã bày tỏ suy nghĩ của mình, Lưu Dũng cũng không tiện tiếp tục nhúng tay.
Dù sao Chu Thành sẽ không ở mãi tại huyện An Khánh, sớm muộn gì cũng sẽ cút đi, Lưu Dũng rất vui sướng tiếp tục ăn cá.
Một con cá trắm đen 18 cân, bốn người ăn đến sạch sẽ, giữa bữa ăn Chu Thành nói ra ngoài hút điếu thuốc, sau khi trở về đã thanh toán tiền ăn hôm nay.Chuyện này đổi thành Lưu Dũng cảm thấy ngượng ngùng.“Không sao, ai mời ai cũng giống nhau, chủ yếu là mọi người ăn cơm đều rất vui vẻ là được!”Chu Thành nói rất tùy ý, đúng thật là anh không thiếu chút tiền ấy.Nhưng ở niên đại này, đến việc mua một quả trứng gà cũng phải tính toán tỉ mỉ, người hào phóng như Chu Thành thật sự quá ít thấy.
Người phục vụ của tiệm cơm đều trộm nhìn anh, nghĩ thầm cái người kinh thành này thật là rộng rãi, nếu là đối tượng của cô thì tốt rồi!Nhưng mà khi nhìn sang Hạ Hiểu Lan, nữ phục vụ cũng không thể che lại lương tâm nói cô xuất sắc hơn Hạ Hiểu Lan được.Vì vậy không có khả năng đoạt được đối tượng của người khác mà.Sau khi rời khỏi tiệm cơm, Chu Thành hỏi Hạ Hiểu Lan và Lưu Dũng kế tiếp muốn làm gì, có cần anh lái xe chở một đoạn đường không, Hạ Hiểu Lan lắc đầu:“Tôi muốn đi mua chút đồ, hôm nay đã làm phiền các anh một ngày, không cần đưa”Đi ô tô cũng cần xăng, dầu, từ giàu về nghèo khó, Hạ Hiểu Lan thật vất vả mới thích ứng được với sinh hoạt của năm 83, còn chưa tới lúc hưởng thụ đãi ngộ xe đón xe đưa.Chu Thành cũng không miễn cưỡng, “Vậy cậu và Hiểu Lan đi về nhớ chú ý an toàn, cháu và Khang Vĩ còn ở lại huyện An Khánh hai ngày, 2 người vào trong huyện có thể tới nhà khách tìm chúng cháu”Trừ bỏ vẫn gọi Lưu Dũng là “cậu”, Chu Thành không làm thêm hành động gây rối nào cả, thật sự mang theo Khang Vĩ đi rồi.Lưu Dũng cười tủm tỉm, chờ hai người này đi khỏi, bỗng nhiên trầm mặt xuống:“Hai người này có thể đang làm buôn lậu, kiếm tiền trên lưỡi dao, có khi lúc nào đó liền mất cả người lẫn của, Hiểu Lan, cháu đừng nhìn tiểu tử kia tuấn tú mà để lời ngon tiếng ngọt