Huyện An Khánh là khu hành chính phía dưới của Phụng Hiền thị.Phụng Hiền thị ở gần tỉnh Thương Đô.Thương Đô là một tỉnh thành, không cách huyện An Khánh quá xa, nhưng người dân trong huyện không có việc cũng sẽ không đi tới tỉnh, nông dân bán đồ chủ yếu vẫn bán ở trong trấn, xã, có rất ít người vào trong huyện bán, càng đừng nói là đi vào tỉnh.Ở điểm này, cũng không biết Hạ Hiểu Lan lấy lá gan từ đâu ra.“Tôi thấy việc bán trứng gà ở huyện An Khánh còn có thể làm mấy ngày, cô lại muốn tới Thương Đô nhanh như vậy?”Lá gan của Chu Thành cũng rất lớn, không có ý kiến gì với hành vi của Hạ Hiểu Lan, chỉ là không hiểu cách làm của cô.Hạ Hiểu Lan thích nói chuyện với người thông minh, sau khi cô trọng sinh, người thứ nhất có thể thuận lợi trò truyện chính là cậu Lưu Dũng, người thứ hai chính là Chu Thành.Chu Thành không hề cảm thấy chuyện bán trứng gà có thể vẫn luôn làm ở huyện An Khánh, anh còn đưa ra phán đoán của mình “Còn có thể làm mấy ngày”, Hạ Hiểu Lan cũng không giấu giếm:“Đi Thương Đô nhìn xem thị trường, hôm nay tôi còn mang theo những thứ khác, ở huyện An Khánh không dễ bán.”Chu Thành tiếp nhận xe đạp của cô, nhìn vào trong sọt, một bên là trứng gà, cái sọt còn lại thì phô vải nhựa không thấm nước, bên trong có một thứ lượn tới lượn đi trong sô.“Con lươn?”Chu Thành chép miệng nói: “Thứ tốt.”Hạ Hiểu Lan khẳng định đã chọn lựa kỹ càng, mỗi một con lươn đều to bằng ngón tay cái của đàn ông, là lúc thịt ăn ngon nhất, là nguyên liệu nấu ăn cùng đẳng cấp với cá trắm đen 20 cân.Gặp được người có tay nghề tốt, còn ăn ngon hơn cả cá trắm đen.“Thứ này ở huyện An Khánh không dễ bán, cô như thế nào……”Chu Thành chỉ nói đến một nửa.Anh muốn nói là sao cô luôn chọn những việc buôn bán phiền toái vậy, bán trứng gà đã đủ vất vả, hiện tại còn muốn bán thuỷ sản, đều không phải việc thoải mái.Nhưng mà nghĩ đến tin tức ngày hôm qua nghe được, Hạ Hiểu Lan bị đuổi ra khỏi nhà chắc là không xu dính túi, trừ bỏ cậu giúp đỡ, người nhà họ Hạ bên kia đều hận không thể khiến cô đi tìm chết, việc buôn bán thoải mái thì cần phải có tiền vốn và quan hệ, Hạ Hiểu Lan không có một thứ nào.Anh nghĩ vậy liền cảm thấy trong lòng không thoải mái.Không phải tin những lời đồn đãi kia, tựa như lần đầu tiên nhìn thấy vết thương trên trán Hạ Hiểu Lan, nghĩ tới cô kiều nhược như vậy, sao có thể chịu khổ như vậy?Hạ Hiểu Lan cười, cũng không hỏi lời còn chưa nói hết của Chu Thành.“Thu trứng gà cũng là thu, thuận tiện thu thêm chút lươn cũng không phiền toái, đây là mấy ngày nay mới tích cóp được, tối hôm qua có người mang 20 cân lươn tới, tôi liền nghĩ tới chuyện đi vào tỉnh xem sao”“Cô biết đường đi vào tỉnh sao?”Chu Thành lập tức chọc trúng tử huyệt của Hạ Hiểu Lan.Nguyên chủ chỉ là một thôn cô chưa thấy qua việc đời, nơi xa nhất từng đến chính là huyện An Khánh.
Đúng thật là chưa từng tới Thương Đô.“Phía dưới cái mũi là một cái miệng, tôi đi hỏi đường là được”Hiện tại, biển chỉ đường không có nhiều như đời trước, nhưng chỉ cần tìm đúng phương hướng, rồi lại đi hỏi đường dần là được.Chu Thành không biết nên nói Hạ Hiểu Lan ngốc vẫn là lá gan lớn.Hiện tại mọi người vì sao không muốn ra xa nhà? Giao thông không có phương tiện, không có kinh tế, còn có nguyên nhân chính là trên đường cũng không an ổn.Giống như bọn họ đi từ kinh thành đến Thượng Hải, chạy đường dài, nhất là ở những con đường ít người đi, cướp đường đặc biệt nhiều, nếu ngủ gật, có khi mất cả người cả xe.Nhưng mà bắt đầu từ mùa hè năm nay các nơi đều diễn ra nghiêm đánh, trị an tốt hơn nhiều.Chu Thành nghĩ đến về sau Hạ Hiểu Lan sẽ thường xuyên đi lại giữa thôn Thất Tỉnh và Thương Đô, thật không yên tâm rời đi huyện An Khánh.“Đi thôi, tôi biết đường, hôm nay mang cô đi”“Chu đại ca, anh không bận sao? Mấy hôm nay quá phiền toái anh rồi.”Chu Thành trợn mắt nói dối: “Khang Vĩ đi thăm thân thích ở gần đây, hắn lái xe đi rồi, hôm nay đi không được, liền cùng cô đi vào Thương Đô.
Huyện An Khánh rất nhỏ, không thú vị”Anh cố ý kéo dài thanh âm nói huyện An Khánh không thú vị, rất giống giọng điệu ghét bỏ của một đại thiếu gia nhà giàu.Hạ Hiểu Lan dở khóc dở cười, Chu Thành đã đoạt mất xe đạp của cô.“Lên xe đi, tôi chở cô”Chu Thành vỗ thanh ngang ở phía trước xe, Hạ Hiểu Lan nghĩ tới tư thế quả thực giống như ngồi trong lòng ngực Chu Thành vậy, liên tục xua tay:“Tôi ngồi ở phía sau là được rồi!”“Ngồi phía sau rất sóc, cô cần chuẩn bị sẵn sàng”Chu Thành vẻ mặt đứng đắn, dường như thật sự không có tâm tư chiếm tiện nghi của Hạ Hiểu Lan, khiến cô ảo giác rằng do mình đã suy nghĩ nhiều.Ghế sau cột hai cái sọt to ở hai bên, chân của cô chỉ có thể đặt về phía trước, xe đạp hơi sóc một cái, Hạ Hiểu Lan thiếu chút nữa thì ngã về phía sau, theo bản năng liền ôm chặt lấy eo của Chu Thành.Bây giờ là mùa hè, Chu Thành chỉ mặc một cái áo mỏng, tay Hạ Hiểu Lan dán lên, cách quần áo anh vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại kia.Dù sao Hạ Hiểu Lan cũng không nhìn được biểu tình của anh, khóe miệng Chu Thành nhếch lên:“Cô phải nắm thật chắc đó!”Nhìn không thấy biểu tình,