Sau khi bận rộn một phen, khuôn mặt của Hạ Hiểu Lan nóng đến trong trắng lộ hồng, giống như quả đào mật mọng nước, rất là mê người.Chu Thành nhìn cảm thấy chỗ nào cũng thuận mắt, nhưng mà Hạ Hiểu Lan không thích anh thể hiện quá rõ ràng, nên anh hơi ủy khuất mà nhìn lệch sang một bên.Hạ Hiểu Lan gật đầu.“Không chỉ có lươn, ở nông thôn còn có không ít đồ tốt, thuận miệng hỏi cũng không phiền toái, nhỡ may lại phát hiện ra việc làm ăn mới thì sao?”Nông dân không tích cóp được quá nhiều tiền, bởi vì giá nông sản rất thấp.Nông sản đều thống nhất bán cho nhà nước, lại ưu tiên phân cho thành phố lớn, người muốn mua đồ thì không có quá nhiều tiền, có chỗ có tiền lại không có sẵn đồ để mua.Không phải công nhân viên chức nào cũng giàu có, nhưng mỗi tháng mua chút đồ vẫn được.
Hạ Hiểu Lan đang muốn tìm kiếm cơ hội làm ăn sinh ra từ tin tức không bình đằng giữa hai bên.Chu Thành thấy cô vui vẻ, chính mình cũng vui vẻ.Chẳng sợ mặt trời cuối thu khá nóng, Chu Thành cũng không cảm thấy mỏi mệt.Nhưng mà việc làm ăn của Hạ Hiểu Lan cũng không hề thuận buồm xuôi gió, đã hỏi mấy quán bán mì, họ không có hứng thú lắm với chuyện tìm nguồn mua lương ổn định.
Trừ bỏ Hạ Hiểu Lan, cũng đã có những người khác chủ động cung cấp lươn cho họ, thứ này không bắt được ở Thương Đô, nông dân quanh đây cũng sẽ mang lươn vào tỉnh thành bán, Hạ Hiểu Lan muốn chiếm được thị trường bán lươn này, thì trước tiên phải đầy những người khác đi.Song quyền khó địch bốn tay, một cô gái như cô sao có thể lợi hại giống như Chu Thành và Khang Vĩ, sao có thể thật sự dựa vào vũ lực để giải quyết vấn đề?Dựa vào giá thấp liền càng không được.Tự ép giá lung tung làm nhiễu loạn thị trường, quả thực là tìm việc cho chính mình.Người khác chỉ bán rải rác, đa số là tự mình bắt, chỉ tốn chút thời gian và công sức, không mất phí tổn tiền tài.
Còn lươn của Hạ Hiểu Lan là phải thu mua lại, cô kiếm tiền chênh lệch, nếu ép giá càng thấp, thì lợi nhuận của cô càng mỏng.Thật sự chỉ có thể bán bán lẻ sao?Bán cho tiệm cơm quốc doanh?Phàm là treo cái tên “quốc doanh”, thì người trong tiệm đều rất kiêu ngạo, sẽ không vì Hạ Hiểu Lan đẹp mà thiên vị cô.Chu Thành thấy cô buồn rầu, thật muốn nói cô đừng làm cái này nữa, để cho Khang Vĩ mỗi nửa tháng đi tới phương Nam sẽ tiện thể mang chút hàng tới huyện An Khánh cho cô, còn có lợi nhuận hơn cô đi bán lươn nhiều.“Việc bán lươn này có thể làm 2 tháng đúng không.
Tới tháng 11, số lượng lươn sẽ ít đi, không còn dễ bắt nữa.
Cô sẽ không thật sự làm công việc này quá lâu, nghĩ nhiều như vậy làm gì, chờ tích cóp đủ tiền vốn, để Khang Vĩ nhập cho cô chút quần áo về bán”Hạ Hiểu Lan nghi hoặc nói: “Sao anh biết tôi muốn bán quần áo?”Chu Thành lập tức vui vẻ nói:“Lúc ở chợ nông sản, đôi mắt cô cứ nhìn chằm chằm quầy bán quần áo, hận không thể tự mình gia trận? Bán quần áo khá tốt, bên Dương thành có nguồn quần áo rẻ”Chu Thành còn chưa nói, Hạ Hiểu Lan nhìn chằm chằm chủ quán bán quần áo, có khi người nọ sẽ hiểu lầm là Hạ Hiểu Lan có ý với hắn.Cho nên Chu Thành mới cố ý nói với mọi người rằng Hạ Hiểu Lan là đối tượng của anh, quá xinh đẹp cũng không được, làm hại anh đi đến chỗ nào cũng phải đề phòng có người dòm ngó cô!Để Khang Vĩ nhập quần áo giúp?Hạ Hiểu Lan lắc đầu.Không phải cô không cần sự trợ giúp của người khác, mà là không tin tưởng vào thẩm mỹ của con trai.Muốn bán quần áo thì chắc chắn cô sẽ tự mình đi tới Dương thành chọn, chắc là ở Thương Đô sẽ có xe lửa đi tới Dương thành, nhưng hiện tại vẫn chưa đến lúc.Chu Thành biết cô là người có chủ ý, cũng không tiếp tục thuyết phục.
Ma nói muốn đi vào tiệm ăn cơm trưa.Lần này Hạ Hiểu Lan kiên quyết từ chối, cô sẽ cố gắng khiến cho mình có thể thoải mái nhất trong điều kiện cho phép.
Nhưng mỗi bữa đều đi vào tiệm ăn cơm, điều này đã vượt qua điều kiện hiện tại của cô rồi.Cứ việc hơn phân nửa đều là Chu Thành trả tiền, nhưng sao cô có thể yên tâm thoải mái tiêu tiền của Chu Thành.Chu Thành không có cách nào, chỉ có thể tùy tiện mua mấy cái bánh bao.Khi trở về, Hạ Hiểu Lan lại vòng đến chợ nông sản, quán thịt vẫn còn một ít xương