Hạ Hiểu Lan nhét túi gạo vào trong lòng ngực Lưu Phân, trên mặt bà đầy nước mắt:“Hiểu Lan, sao con có thể dọn ra ngoài.
Bố con trở về sẽ nói gì”Lưu Phân không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy, tuy rằng con gái không bị làm khó dễ nữa nhưng lại tương đương bị đuổi ra ngoài sống một mình.Bị đuổi ra khỏi nhà, chỉ là một đứa con gái mười mấy tuổi, về sau biết sốn như thế nào đây? Bà muốn khuyên Hạ Hiểu Lan xin lỗi nhưng lại sợ kích thích đến Hạ Hiểu Lan.“Mẹ cùng đi với con đi, chờ bố con trở về rồi nói tiếp, con không biết nấu cơm, nếu ở một mình sẽ đói chết!”Hạ Hiểu Lan không muốn để Lưu Phân ở lại đây, chờ cô đi rồi, người nhà họ Hạ chắc chắn sẽ bắt nạt Lưu Phân.
Cô biết chắc Lưu Phân sẽ mềm lòng, nên tỏ ra thái độ cường ngạnh muốn cho Lưu Phân đi cùng với cô.Người nhà họ Hạ cũng không ngăn cản Lưu Phân, chắc là muốn đợi bố của Hạ Hiểu Lan là Hạ Đại Quân trở về mới thu thập 2 mẹ con đây mà.Vì trời mưa kéo dài, trong huyện lo lắng đê điều có vấn đề nên đã kêu gọi trai tráng ở phụ cận đi gia cố bờ đê, mấy người đàn ông của Hạ gia đều đã đi sửa đê rồi.Vốn dĩ Lưu Phân đã là 1 người không hề có chủ kiến, mơ mơ hồ hồ liền ôm túi khoai lang đỏ đi theo Hạ Hiểu Lan.Hạ Hiểu Lan vừa mới bước được 1 chân ra khỏi cửa lại xoay người trở về bê chén trứng gà đi, thằng cháu trai nhỏ nhất nhà họ Hạ đã sớm nhìn chằm chằm bát trứng gà mà nuốt nước miếng, không nghĩ tới lại bị Hạ Hiểu Lan lấy đi, tức khắc khóc lóc ầm ĩ.Cả 1t phòng người, người thì mắng Hạ Hiểu Lan, người thì dỗ trẻ, loạn hết thành một đoàn.Vừa ra khỏi cửa, không khí tươi mát lập tức phả vào mặt.Không có sương mù, không có ô nhiễm, chỉ có người trở về từ 30 năm sau mới có thể biết không khí trong lành quý giá đến mức nào, tinh thần Hạ Hiểu Lan tức khắc trở nên sảng khoái.Cuộc náo loạn gà bay chó sủa ở Hạ gia, không biết có bao nhiêu người đang dựng lỗ tai lên xem náo nhiệt.Thấy 2 mẹ con Hạ Hiểu Lan đi ra, những người đó cũng không hề tránh né, chính đại quang minh mà chỉ chỉ trỏ trỏ 2 người.
Đương nhiên là trực tiếp xem nhẹ Lưu Phân, bọn họ chủ yếu là nói Hạ Hiểu Lan:“Bị người nhà đuổi ra ngoài rồi?”“Phi, xứng đáng, ngay cả anh rể cũng không buông tha!”“Lại còn lăn lộn với tên lưu manh ở thôn bên cạnh, phen này xem như mặt mũi nhà họ Hạ mất sạch rồi”“Sao đều là họ Hạ, tỷ của nó thì thi đậu đại học, mà nó thì mất dạy như vậy.”“Bao giờ Hạ Đại Quân trở về khẳng định muốn đánh gần chết mới thôi.”“Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, nó chính là tính xấu không đổi.
Bà xem chỉ có đi đường thôi mà cái mông vặn thành cái dạng gì..”Hạ Hiểu Lan thật muốn đánh cho những cái thôn phụ kia 1 trận, cô đây là vặn mông sao, cô là đói đến không còn sức lực! Những bà tám này làm hủy hết cả tâm tình tốt đẹp vừa mới sinh ra kia của cô, Hạ Hiểu Lan quan sát hoàn cảnh 4 phía, phong cảnh điền viên tốt? Vậy cũng cần có điều kiện sinh hoạt giàu có mới có tâm tình thưởng thức.Nông thôn thời kỳ 83 năm cũng từng bị các nhà văn ca ngợi là “ Văn học quê cha đất tổ”.Bây giờ nhìn lại, rất nhiều căn phòng được xây bằng bùn đất, chỉ có vài căn phòng được xây bằng gạch đỏ, hơn nữa phòng ở còn rất thấp, tường được quét bằng vôi trắng xóa, còn dùng bút đỉ viết khẩu hiệu 10 năm trước.Không ở phía bắc cũng không ở phía nam, nằm ở phần giữa của tổ quốc cho nên làn sóng cải cách không thể nào thổi tới nơi xa xôi như thôn Đại Hà.Muốn thoát khỏi hoàn cảnh này thì chỉ có đọc sách.Con đường mà đường tỷ của Hạ Hiểu Lan đi là chính xác, Hạ Tử Dục là sinh viên duy nhất của thôn Đại Hà kể từ lúc bắt đầu khôi phục thi đại học.Có thể nghĩ, nếu như Hạ Hiểu Lan không bị thay thành 1 linh hồn khác, thì kể từ lúc Hạ Tử Dục thi đậu đại học, cuộc đời của