Năm nay vẫn chưa tới đợt phát lương thực, chờ Hạ Đại Quân trở về, khẳng định sẽ tới tìm Lưu Phân trở về, nhưng Hạ gia sẽ tha thứ Hiểu Lan sao? Lưu Phân đang nghĩ ngày mai sẽ trở về nhà mẹ để xin ý kiến , mặc dù Lưu gia cũng nghèo.
Nhưng cậu của Hạ Hiểu Lan là người nghèo hào phóng, chắc sẽ không trơ mắt nhìn cháu ngoại gái đói chết.Đang tính toán liền thấy Hạ Hiểu Lan ôm một đống nhánh cây khô trở về, đôi mắt phát sáng nói muốn ăn khoai nướng.
Lưu Phân thấy tinh thần con gái khá tốt, dù cho có khổ hơn đều nguyện ý:“Được, để mẹ nướng khoai cho con ăn.”Lại thấy Hạ Hiểu Lan đẩy bó củi ra, lộ ra trứng vịt hoang ở bên trong.Lưu Phân cũng rất vui, trứng vịt hoang có kích cỡ gần giống như trứng gà, vừa thấy liền biết là nhặt được ở bãi cỏ lau.
Có vài quả trứng vịt này hẳn là có thể bồi bổ cho Hạ Hiểu Lan một chút, hiện tại gầy đến nỗi gió đều có thể thổi bay, Lưu Phân rất là đau lòng con gái.“Để mẹ nấu cho con quả trứng vịt nữa.”Tuy ở trong phòng cũ này không có nồi chén gì cả, nhưng dân quê không chú ý nhiều như vậy, chỉ cần dùng bát nấu trứng là được.
Hạ Hiểu Lan lại ngăn Lưu Phân lại:“Hiện tại không thể ăn trứng vịt, cuộc sống của chúng ta còn phải dựa vào trứng vịt đó, hiện tại người trong thôn đều vội đi chăm sóc lương thực ngoài ruộng, không có thời gian đi cắt cỏ lau, con muốn tìm thêm chút trứng vịt mang vào huyện bán.
Đêm nay chúng ta liền đi đến bãi cỏ lau tìm, nếu có thể bắt được 2 con vịt hoang cũng tốt”Lưu Phân chưa từng làm truyện này.Hạ gia chưa phân gia, trứng gà tích cóp được đều do mẹ chồng bà cùng với chị dâu đi vào trong thành bán.Từ thôn Đại Hà đi vào huyện thành phải mất hai tiếng, nếu không có việc gì mọi người sẽ không đi vào thành.Nhưng Hạ Hiểu Lan rất giỏi thuyết phục người khác, Lưu