“Đứa nhỏ này, sao chỗ nào cũng có mặt con vậy! Có nguy hiểm không biết trốn sao? Nếu như con xảy ra chuyện gì thì bảo mẹ với ba con phải làm sao hả?”Tô Vi Vi không nghĩ tới.
Cô vừa mới trải qua một màn mạo hiểm vẫn chưa khóc, mẹ Tô sau khi biết ngọn nguồn mọi chuyện lại khóc trước.
“Mẹ, mẹ đừng khóc, không phải con không bị làm sao à”.
Tô Vi Vi theo bản năng muốn đi lấy khăn giấy để lau nước mắt cho mẹ Tô, nhưng mà cô sờ vào túi mới nhớ ra đây là năm 1996, việc dùng khăn giấy để lau mặt vẫn còn chưa được lưu hành.
“Đây”.
Vào lúc cô không biết phải làm thế nào thì một cái khăn tay màu lam nhạt được đưa tới trước mặt Tô Vi Vi.
Là Cố Dung Thời.
“Cảm ơn anh nhé, để bao giờ em giặt rồi trả lại cho anh nhé”.
Tiểu ca ca đúng thật là một tiểu thiên sứ thấu hiểu lòng người.
Tô Vi Vi cầm lấy khăn tay lau nước mắt cho mẹ Tô, vừa lau vừa cẩn thận an ủi mẹ, cuối cùng cũng làm mẹ Tô nín khóc.
“Nếu đồng chí cảnh sát muốn con phối hợp ghi chép, vậy thì chúng ta mau đi thôi”.
Đến, lần này không cần Tô Vi Vi nghĩ cách làm thế nào để từ chối nữa.
Đoàn người trực tiếp kéo nhau về đồn.
Ngân hàng đã xảy ra loại chuyện thế này, cũng không có khả năng tiếp tục làm việc nữa, bảo về hiện trường, sắp xếp lui lại.
Chỉ là……Cố Dung Thời đảo qua bốn phía, tầm mắt rất nhanh dừng ở trên một vật nhỏ bình thường, anh giống như lơ đãng đi đến ven tường, nhặt vật nhỏ kia lên, sau đó không tỏ ra chút khác thường nào mà đi theo tới cục cảnh sát.
……“Cô gái, cháu thật dũng cảm.
”Tới cục cảnh sát, dì cảnh sát xinh đẹp đưa một ly nước ấm cho Tô Vi Vi.
“Dì nghe nói lúc ấy cháu là người đầu tiên phản ứng lại, đã dùng bình chữa cháy để phun về