Lần này có sự tham gia của mẹ Tô, đồ ăn được làm càng nhanh càng nhiều hơn, chờ tới giữa trưa lại mang đi bán, quả nhiên so với ngày hôm qua thì bán được nhiều hơn không ít, bán ra được khoảng 200 phần cơm trộn, tính ra lời được 200 đồng.
Mẹ Tô vui vẻ đến mức ôm Tô Vi Vi khen không ngừng, còn chủ động cho hai con gái mỗi người mười đồng tiền, để các cô tự đi mua đồ mà mình yêu thích.
Còn tiền lời thu được khi bán cơm trộn thì bị mẹ Tô dùng lời lẽ chính đáng mà thu vào trong túi của mình.
Mấy ngày kế tiếp, ba mẹ con họ đã phân công công việc rõ ràng, Tô Vi Vi sẽ phụ trách chọn mua nguyên liệu nấu ăn, mẹ Tô và Tô Mạn Mạn sẽ phụ trách nấu cơm, đến giữa trưa thì ba người sẽ cùng đi bán cơm trộn, đến buổi chiều là có thể nghỉ ngơi một chút.
Mẹ Tô cảm giác, hiện tại mỗi ngày đều trải qua cuộc sống thật là vui vẻ, hạnh phúc.
So ở tiệm cơm làm công kiếm nhiều hơn nhiều, còn thanh nhàn không ít.
Ngẫm lại một tháng có thể kiếm được 6 ngàn đồng khiến cả người mẹ Tô đều có cảm giác như sắp bay lên rồi.
Nhưng Tô Vi Vi lại không thỏa mãn.
Xưởng máy móc lớn như vậy, nhưng hiện tại bọn họ bán cơm trộn mỗi ngày chỉ bán được ra 200 suất là đạt đỉnh rồi, chứ không vượt qua được ngưỡng này.
Tương phản, không ít người nhìn thấy việc buôn bán cơm trộn này phát triển tốt nên đã có người học tập theo, đây lại không phải việc phức tạp gì, còn không phải là một phần cơm kết hợp với một phần đồ ăn hay sao, còn đơn giản hơn so với việc làm cơm hộp khác của