Còn nhiều hơn tổng tiền lương của cha mẹ Tô trong một tháng cộng vào.
“Mình quả nhiên chính là một tiểu thiên tài kiếm tiền”.
Tô Vi Vi vui sướng cất 109.
5 đồng tiền mặt và giỏ tre, khăn trải bàn, mấy đồ linh tinh của mình vào không gian, tìm tới chỗ không người, cô cũng đi vào trong không gian luôn.
Ở trong biệt thự vui vẻ ăn cơm trưa mà chị gái đã chuẩn bị cho cô vào buổi sáng, lại đi ngủ trưa một lát rồi mới đi ra ngoài không gian.
Buổi chiều, Tô Vi Vi không định đi bán rau tiếp, buổi chiều có rất ít người đi mua đồ ăn, trời nắng nóng như thế này mà đóng đinh ở chợ thì thật là một quyết định không sáng suốt.
Cô định đi tìm một cơ hội làm ăn khác.
Tô Vi Vi đội mũ rơm đi dạo khắp Hàng thành để quan sát thị trường.
Thì ra Hàng thành của 20 năm trước có bộ dạng thế này.
Chỗ này vẫn là những căn nhà nhỏ lụp xụp, nhưng mà tương lai sẽ xây một cái trung tâm thương mại lớn ở đây.
Chỗ này trong tương lai sẽ xây một cái nhà trẻ tư nhân.
Nơi này là cổng tàu điện ngầm trong tương lai, đúng là đoạn đường hoàng kim mà!Nơi này……Tô Vi Vi càng xem càng thấy trái tim nóng bỏng.
Nếu như hiện tại có tiền thì chắc chắn cô sẽ ‘mua mua mua’ ở trên đoạn đường hoàng kim này, sau đó chờ làm bao thuê bà hạnh phúc.
Chỉ tiếc……Không có tiền.
Đi tới đi tới, bất tri bất giác cô đã đi tới bên cạnh hồ nổi tiếng nhất ở thành phố Hàng.
Gió nhẹ thổi tới làm Tô Vi Vi thoải mái than nhẹ một tiếng.
“Thật mát mẻ”.
Bên hồ thoải mái quá.
Hơn nữa cảnh sắc cũng đẹp.
Cô quyết định là nếu như về sau cô có tiền thì nhất định sẽ mua nhà ở đây.
Tô Vi Vi vô ý thức lại đưa ra một lời khẳng định, sau đó bắt đầu đi dạo xung quanh hồ.
20 năm sau, vào mỗi ngày nghỉ thì nơi này