"—— vật ấy...... Để làm ra nó, nói khó không khó, nói đơn giản, cũng không đơn giản......Nhưng một khi đã để nó xuất hiện, ta dám nói, trong hoàn cảnh bức bách sinh tử, người khác muốn phòng chế, chỉ là vấn đề về thời gian."
Một lời này của nàng, quan lại còn chưa kịp có phản ứng, dân chúng sắc mặt càng thêm tái nhợt. Bọn họ thực sự vô pháp tưởng tượng, nếu thứ đồ vật này dùng trên người bọn họ, trên đồng ruộng, thư viện, nhà cửa, xóm làng,... sẽ tạo thành hậu quả khủng khiếp như thế nào!
Cung Dĩ Mạt hai mắt nhìn thẳng, khẽ than thở: " Nhưng thứ này dùng cũng tốt lắm. Ta dùng nó để mở kênh đào, thời gian sáu, bảy năm có thể rút gọn lại hơn nửa! Cho nên, hiện tại ta mới có thể dùng thuyền đi tới nơi này..... Không chỉ có như thế, nó còn có thể dùng để sửa đường, có thể xuyên núi, có thể đào quặng....Tác dụng nhiều không kể xiết, chỉ là, nó càng có thể dùng để gϊếŧ người!"
Nàng cười khổ, nhìn Cung Thịnh đang trầm mặc không nói lời nào: " Cho nên Bệ hạ, ngài kiêng kị cũng ổn, tức giận cũng tốt, ngài như thế nào cũng được cả! Nhưng đồ vật này, hiện tại đạo đức nhân sinh không thể giữ gìn, ta tuyệt đối không thể giao ra. Ngài cũng không nghĩ lại xem ngài có bao nhiêu hài tử, ít nhiều phi tần? Bọn họ dã tâm so với ngài có ít hơn bao nhiêu? Lúc ngài còn tại thế, có lẽ sẽ trấn áp được tới cùng, nhưng lúc ngài không còn thì sao? Chỉ một tà niệm bất hảo, cũng đã đủ cho quốc gia này chia năm xẻ bảy, cấu xé, ăn thịt lẫn nhau rồi...."
Nói rồi, nàng lại quay về phía dân chúng, bái một lạy thật sâu.
"Lúc trước, ta đành bất đắc dĩ lừa dối chư vị, nói rằng bản thân có năng lực dời núi lấp sông, cũng bởi vì muốn tiếp tục khai kênh, liền nói dối là thiên tu kênh đào! Ta chấp nhận hết thảy. Hiện giờ, Lâu Diệp tới xâm phạm, chiến sự sắp tới, ta lại không muốn giao ra vũ khí kinh thiên, chư vị chắc hẳn oán ta bất nghĩa. Thế nhưng, ta đây có thể thề! Đại Dục chúng ta không có, bất kỳ quốc gia nào cũng đều không có..... Lời thề này thiên địa chứng giám! Nếu có vi phạm, ta đây sẽ chịu chết không được tử tế, nhân thần ruồng bỏ!"
Nói đến đây, nàng vén vạt áo quỳ xuống, cúi đầu, sám hối thật sâu.
" Cầu trời tha thứ, Cung Dĩ Mạt ta thân mang trọng tội, tay có vũ khí sắc bén lại không chịu vì chiến sự của quốc gia mà đóng góp cho Thiên tử. Vì Cung Dĩ Mạt ta, mà Thái tử liền chịu liên lụy, không cam tâm rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. Cũng vì Cung Dĩ Mạt ta, Cửu Hoàng đệ rơi vào vòng vây của kẻ địch Tây Châu lại không được cựu trợ kịp thời! Ta, Cung Dĩ Mạt, tội muôn lần chết!"
Nàng càng nói thanh âm càng lớn, giống như đang xưng tội với trời! Lại giống như đang bất mãn, phản kháng với số mệnh! Từng câu từng chữ, đều tê tâm phế liệt, nơi nơi nhuốm máu! Cố tình nàng khuôn mặt lạnh lùng, cho nên, lại mang một vẻ trào phúng, chế giễu khôn cùng!
Cuối cùng, nàng khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Đế:
" Bệ hạ, Cung Dĩ Mạt ta thực là có tội, ta cũng nguyện ý tiếp thu tất cả mọi khiển trách, cũng đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với hết thảy!
Còn ngài, ngài xác định ngài sẽ duy trì đại cục được sao?
Ngài bức ta giao ra đồ vật này, có từng suy xét đến tiền căn hậu quả? Khát vọng thống nhất Trung Nguyên, Hoàng quyền phân tranh? Ha,chỉ cần sai một bước, lập tức hết thảy kế hoạch cũng theo đó mà tàn lụi, đem vô số bá tánh cũng theo đó mà vùi trong biển lửa, vĩnh viễn không thể hối hận, không thể quay đầu! Hậu quả này, chỉ trong nháy mắt, ngài đã từng suy nghĩ qua chưa? Hành động này của ngài, thật sự là không làm bá tánh thất vọng hay sao?"
Cung Thịnh sắc mặt trắng bệch, cũng không xuống đài được, hắn đưa mắt nhìn dân chúng phía dưới. Lúc này, bọn họ đều đã quên hết sợ hãi, nhìn chằm chằm vào chính mình, tựa hồ chỉ cần một ý nghĩ của mình, liền quyết định sinh tử của bọn họ.
Chỉ là, hắn không thể không cần! Lúc chưa nhìn thấy uy lực của hỏa dược, hắn còn có thẻ an ủi bản thân chỉ là người ngoài phóng đại, cho đến khi thật sự thấy được, hắn không chiếm được cũng không việc gì, nhưng nếu bị các quốc gia khác chiếm được thì làm sao đây?
Hắn không thể không suy xét tới!
Thề nguyện cái gì, gánh vác cái gì, hắn không làm được! Cung Dĩ Mạt chỉ là một nữ tử, sao có thể làm được đâu?!
Trừ phi nàng chết, nếu không...!
Cung Dĩ Mạt chậm rãi đứng dậy, nhìn Cung Thịnh ẩn ẩn sát ý, trong lòng không khỏi đau xót, hai mắt không khỏi rơi lệ......
" Phụ hoàng.....Ngài còn nhớ rõ, ta là nữ nhi của ngài sao?!"
"Ta từng là nữ nhi ngài sủng ái nhất! Để làm cho ngài cười.....ta đã từng làm mọi cách? Ngày xưa, đã từng, ngài....còn nhớ sao?!"
Một tiếng 'Phụ hoàng' này của nàng, rõ ràng là thanh âm không