Một con bảo mã phi nước đại về hướng tây!
Nghĩ đến hài tử một tay nàng nuôi lớn, Cung Dĩ Mạt trong mắt hiện lên một tia kiên định, tiểu Cung Quyết, chờ ta!
Cao nguyên Hoang Chướng là một nơi vô cùng kỳ quái.
Nơi này không có cây cối.... Nếu như có động vật xuất hiện, cũng là mãnh thú cực kỳ hung ác, lại xuất hiện thành đàn. Quang cảnh xung quanh, ngoại trừ cỏ khô đất vàng cũng không có bất kỳ màu sắc nào khác, đôi lúc, sẽ xuất hiện ngẫu nhiên vài khóm cỏ dại, thì khả năng chứa kịch độc cũng vô cùng cao!
Không trung mê mang toàn là sương mù, cơ hồ không nhìn thấy mặt trời. Ban ngày, sương mù màu trắng còn tốt, đến khi tối rồi, sương mù sẽ hỗn loạn thành một màn xanh lục nhàn nhạt, ngoại trừ trời mưa hoặc tuyết rơi mới tan đi, còn không, người lạc vào trong đó sẽ bị hôn mê, cả người vô lực, lại xuất hiện ảo giác. Chính vì vậy, nơi này, cho dù là đại ưng, cũng sẽ đường vòng tránh đi.
Cung Quyết cẩn thận sờ soạng quanh thi thể mới phát hiện, mười mấy ngày nay, Lâu Diệp luôn điều đại quân phong tỏa khu vực này,hơn nữa, lại thường phái tử sĩ tiền vào tìm kiếm hắn. Mà viện binh Đại Dục tính ra lại khó có thể vượt qua núi tuyết, hắn muốn rời đi, xem vẫn là phải phá được vòng vây của Lâu Diệp.
Mà mấy thi thể trước mắt này, là do Cung Quyết lợi dụng hiểu biết về tính chất đặc biệt của cao nguyên Hoang Chướng mà bản thân tìm hiểu trong khoảng thời gian nay gϊếŧ chết. Hắn đã mấy ngày không ăn không uống, cuối cùng, ở bên hông một thi thể tìm được nửa túi rượu, cùng một ít lương khô. Xem ra, những người này cũng giống như hắn, đã lâu rồi không tìm được thức ăn.
Cung Quyết chậm rãi nuối, từng miếng từng miếng nhỏ ăn rất cẩn thận. Kinh nghiệm lăn lộn ở lãnh cung ngày còn nhỏ đã nói cho hắn biết, ăn như vậy có thể làm tăng cảm giác no, cũng sẽ không vì ăn quá gấp gáp mà bị đau bụng.
Hắn vừa ăn vừa bồi hồi thật lâu. Bởi vì đại quân Lâu Diệp áp trận, lại không hề có đột phá, chính bản thân bọn chúng cũng bị áp lực rất lớn, cho nên, lòng căm giận với hắn lại càng sâu nặng, cương quyết phải bắt bằng được hắn mới hả lòng hả dạ!
Nhưng Cung Quyết biết bọn chúng cũng không còn nhiều lương thực cầm cự nữa. Mấy ngày vừa qua đã có hai đợt tuyết lớn, động vật để săn bắt cũng trở nên khan hiếm, chỉ cần một vài ngày nữa, hai mươi vạn đại quân ắt sẽ phải mạo hiểm đi biên thành Đại Dục tống tiền, hoặc bắt buộc là phải rút quân. Hiện giờ, ông ngoại đã sớm có phòng bị, đại quân Lâu Diệp tấn công cũng không đạt được mục đích nữa, cho nên, cùng lắm là qua mười ngày nữa, bọn họ không còn cách nào khác là phải rút quân, không biết chừng, hiện tại đã dần dần rút lại lực lượng rồi.
Chỉ là, mười ngày đối với hắn mà nói, lại không thực tốt cho lắm....
Nơi này không có bất kì nguồn thức ăn nước uống nào cả, kể cả khi hắn ngày đêm đào hố tích nước, mỗi ngày cũng không góp được bao nhiêu, lại càng hao công phí sức. Còn chưa tính đến nguồn thức ăn, ở đây, ngay cả cỏ dại cũng không tìm ra chất dinh dưỡng mà sinh sống, động vật duy nhất thường xuất hiện, lại chỉ có hàng đàn dã sói, muốn bắt giữ thật đúng là thách thức khó qua.
Phải làm sao mới có thể vượt qua mười ngày này đây?
Cung Quyết đưa đôi mắt trầm tĩnh lướt qua mười cỗ thi thể nằm la liệt trên mặt đất, biểu tình có chút sâu xa....
--------
Thái Tử bệnh tình nguy kịch, Hoàng Đế ban cho vô số thuốc thang quý báu đến cứu chữa cơ hồ đều không có tác dụng, hắn ăn cái gì uống cái gì cũng nôn ra cái ấy, kể cả thuốc viên cũng không ăn thua. Bản thân Cung Triệt cũng rất rõ ràng bản thân mình không nên như thế, hắn đường đường là nam nhi đại trượng phu, không thể ẻo lả làm nũng như vậy được, nhưng chính hắn cũng không thể khống chế được thân thể mình, ăn bao nhiêu cũng không thể tiêu hóa, ngắn ngủi mấy ngày, đã gầy đến kinh người.
Khi Thân Thập Dạ tới yết kiến Thái tử, Lưu Hoàng Hậu đã hoàn toàn không màng đến bất cứ thứ gì nữa. Nàng giống như mãnh thú bị thương, cự tuyệt bất kỳ kẻ nào tới gần.
Thân Thập Dạ cũng không còn cách nào, đành phải nói hắn có cách để cứu lấy Thái tử.
Bằng cách đó, hắn mới có thể tiến vào Đông Cung, cho lui tất cả mọi người, một mình gặp riêng Cung Triệt.
Lúc này, sắc mặt Cung Triệt so với ngày mới hồi kinh còn tái nhợt hơn vài phần, cả người gầy gò đáng sợ, hắn nằm lặng trên giường, không hề muốn nhúc nhích, tưởng chừng đã chết từ lâu.
Thân Thập Dạ hừ lạnh một tiếng, thanh âm có chút khinh thường cao ngạo vang lên giữa gian phòng trống rỗng, ong ong tạo nên tiếng vọng.
" Ngươi làm bộ dạng như vậy là cho ai xem?"
Cung Triệt một chút động tĩnh đáp lại cũng không có, giống như chưa từng nghe thấy.
Thân Thập Dạ khinh thường nói tiếp: " Nếu Cung Dĩ Mạt thấy được bộ dạng ngươi bây giờ, biết được Thái tử nàng lao tâm khổ tứ, cực khổ hết sức cứu giúp lại là người vô dụng như vậy, cũng không biết sẽ thất vọng thế nào?!"
Cung Triệt mí mắt khẽ giật, nhưng vẫn kiên quyết không phản ứng.
Thân Thập Dạ ngồi ở bên giường, cười khẩy. " Tính ra, hiện giờ ngươi có thể an ổn ngồi lên vị trí Thái tử này, vẫn là nhờ Cung Dĩ Mạt nàng hao tâm tổn lực đổi lấy, nhưng lấy cái tính tình này của ngươi, ta thật lòng cảm thấy nàng hi sinh như vậy thật không đáng