Bình nguyên Hoang Chướng.
Cung Quyết lặng lẽ quan sát đám tử sĩ Lâu Diệp đang tuần tra tìm kiếm ở phía xa xa, còn bản thân mình núp ở phía sau tảng đá lớn, mặt không biểu tình xé một miếng thịt tươi sống bỏ vào miệng.
Mấy ngày trước, hắn dùng mười mấy thi thể người làm mồi dụ, săn gϊếŧ một con sói lạc đàn, thịt sói sống thật sự rất khó ăn, nhưng hắn vẫn thản nhiên cắn nuốt từng miếng một, giống như không hề cảm nhận được mùi vị tanh tưởi kia.
Trong khoảng thời gian này, hắn tìm thấy không ít thi thể, có người Đại Dục, cũng có người Lâu Diệp, xem ra, tất cả mọi người đều đang tìm kiếm hắn. Nhưng người Đại Dục muốn tiến vào nơi này, nhất định phải phá vòng vây trùng trùng điệp điệp của quân đội Lâu Diệp, cho nên, người Đại Dục còn sống để có mặt ở đây, chỉ sợ đến giờ vẫn chưa xuất hiện.
Cung Quyết nhìn trời, hình như lại sắp có tuyết rơi. Mỗi lần tuyết đến, chướng khí trong bình nguyên Hoang Chướng sẽ biến mất, cũng chính là thời cơ để Lâu Diệp tiến vào săn lùng hắn.
Mà Cung Quyết, sở dĩ có thể thoát khỏi ảnh hưởng của chướng khí, chính là nhờ lúc hắn vừa tiến vào đây, đã từng bị trúng chướng khí mà sinh ra ảo giác, cho đến khi hắn đột nhiên thanh tỉnh, liền phát hiện ra bản thân đang nằm giữa một bụi hoa kỳ quái màu vàng. Loại hoa màu vàng kỳ quái đó, chính là giải dược!
Những tưởng trong tay đã nắm được ưu thế sống sót, thế nhưng, chỉ vài ngày sau, tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, không có đồ ăn thức uống, tình cảnh hắn cũng dần dần trở nên nguy cấp vạn phần.
Lại bảy ngày trôi qua, hoa tuyết tung bay khắp trời, Cung Quyết lại lần nữa ẩn núp ở biên cảnh bình nguyên, nhìn đám người ngồi trước đống lửa cách đó không xa đang vô cùng nôn nóng mà tranh cãi, bầu không khí cực kì áp lực.
"Tướng quân rốt cuộc còn muốn ta chờ bao lâu nữa đây? Chỉ có một người, mà lại phí công tốn sức điều động từng ấy nhân lực bao vây khắp nơi! Ta nói không phải chứ, tiểu tử kia chỉ sợ là đã sớm chết mất xác ở trong đó rồi, bao vây hay lùng bắt gì gì đó thật là không có ý nghĩa!"
Một tên khác râu xồm trông đứng tuổi lập tức trấn an nói: "Tiểu tử kia thế nhưng có thể đem hơn một vạn quân đùa giỡn trong lòng bàn tay, lại gϊếŧ chết Tướng thủ, thiêu sạch lương thảo, sao có thể dễ dàng chết như vậy được? Ngươi đừng có lơ là thiếu cảnh giác, lại tái phạm sai lầm một lần, chúng ta chắc chắn sẽ bị Đại Tướng quân gϊếŧ chết!"
"Trong tay tiểu tử kia có lệnh bài Tướng thủ của chúng ta, để nó rơi vào tay người ngoài chính là một sự sỉ nhục, chúng ta nhất định phải lấy về!"
"Cũng không biết tiểu tử kia trốn đến nơi nào, nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa tìm ra tung tích đây!"
Lệnh bài mà bọn họ nói tới, kỳ thật chính là lệnh bài phong vị, dùng để chứng minh thân phận, chức tước của một người, thường được đeo ở trên cổ, mà Cung Quyết, lại có thể cùng một lúc nắm trong tay ba khối lệnh bài Tướng thủ địch quốc, nếu dâng lên tranh công với Hoàng Đế, đây chính là bằng chứng minh bạch nhất!
Cung Quyết yên lặng nhìn đám người này, thân ảnh hòa vào màn đêm tuyết trắng, không hề nhúc nhích.
Hắn đã quan sát được vài ngày rồi, ngoại trừ bọn họ, bên ngoài còn có vài trạm kiểm soát gắt gao cần phải vượt qua, cho nên hiện tại, rút dây động rừng là lựa chọn rất không sáng suốt.
May mắn làm sao, giống như là ông trời phù hộ! Đúng lúc hắn đang nghĩ tới, nếu có ai đó đánh lạc tầm mắt bọn họ thì tốt biết mấy, ngay lập tức, ở phía xa xa, có một thanh âm đuổi bắt vang lên!
" Bắt lấy nàng ta! Không được để nàng ta chạy thoát!"
Đám người đang ngồi quanh đống lửa nghe được âm thanh, vội vàng chạy vọt qua!
Cung Quyết híp híp mắt, nhìn đám người trước mắt nhanh như cắt biến mắt trong chớp mắt, nghĩ thầm, có lẽ lại có người Đại Dục xông vào đây đi? Đây có lẽ chính là một cơ hội đào tẩu rất tốt! Bên ngoài còn có hai vòng vây bắt, có lẽ, hắn có thể chạy thoát khỏi đây trước, sau đó tìm cơ hội trà trộn vào hàng ngũ quân địch đi?
Hắn thân mình từ từ di chuyển, hòa lẫn vào trong sương mù, bóng đêm là nơi che dấu tốt nhất. Nhìn thấy càng lúc càng nhiều người bỏ hàng chạy về phía xa xa kia, Cung Quyết mỉm cười, nhanh chóng chạy về phía ngược lại! Cơ hội đến rồi, tẩu thoát trước, sau đó tùy thời hành sự!
Còn cái người đã cứu hắn một bàn thua trông thấy kia ư? Nếu là tới cứu hắn, vì hắn mà chết không phải là danh xứng với thực sao?
Chỉ là trời không chiều lòng người, Cung Quyết chân còn chưa kịp bước, đã bị một tiếng cười to cố định tại chỗ!!!
Cung Dĩ Mạt vừa chạy vừa cười lớn nói: "Các ngươi thật là quá chậm chạp! Như vậy làm sao có thể bắt nổi ta?"
Cung Quyết hai mắt gắt gao nhìn về phía đêm tối bên kia! Giọng nói vừa rồi! Chính là giọng nói vừa rồi!!!
Ước mong quá mức điên cuồng, đến khi ước mong hóa thành sự thật, hắn ngược lại lại không dám tin tưởng!!
Cung Dĩ Mạt một bên chạy sâu vào bên trong bình nguyên Hoang Chướng, một bên nhanh chóng suy nghĩ. Đợi đến khi nàng bước được vào trung tâm bình nguyên, những kẻ này chắc chắn sẽ không dám đuổi theo nữa, bởi vì càng đi vào sâu bên trong lại càng nguy hiểm trùng trùng, ai biết lúc nào tuyết sẽ lại ngừng? Một khi trúng phải chướng khí, chính là đã bước