Umi đã quay lại rồi đây ạ (〃 ω 〃) Xin lỗi mọi người vì thời gian vừa qua đóng cửa bế quan lâu quá nhé. Công việc lịch trình bề bộn quá làm mình có chút làm biếng quá chừng (Q A Q) Umi sẽ tạ lỗi bằng những chap siêu hot siêu kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhé mọi người. ~~~~
----------------------------------------------------------------
Phẫn nộ cùng chua xót làm Cung Quyết vô cùng khó chịu, rõ ràng, chỉ cần nàng nói, mặc kệ điều nàng nói ra là bí mật kinh thiên động địa gì, hắn nhất định sẽ không bao giờ tiết lộ! Hắn cũng sẽ tin! Chỉ là, vì cái gì mà Cung Dĩ Mạt đến bây giờ vẫn không chịu nói với hắn chứ?
Thấy hắn giận dỗi cắn khối thịt, Cung Dĩ Mạt trong lòng không đoán ra nổi có phải hắn đã phát hiện ra cái gì rồi hay không. Nàng khẽ cắn răng, hạ quyết tâm một cái, liền quẳng cái bánh bao nhân thịt thơm ngon sang một bên, cũng xé một khối thịt sói đưa lên gặm!
" Hoàng tỷ!"
Cung Quyết nhanh chóng bắt lấy cánh tay Cung Dĩ Mạt đang đưa lên miệng, biểu tình đau xót lại bất đắc dĩ, cuối cùng thở dài. " Đừng ăn. Tỷ không thể ăn thứ này được."
Cung Dĩ Mạt giằng ra cánh tay bị bắt lấy, giương lên khuôn mặt tươi cười hỏi. " Không phải nói là chuẩn bị cho ta ăn hay sao. Vì sao đệ có thể ăn mà ta lại không thể?"
Cung Quyết hơi cắn môi dưới, loại thịt dã thú hôi tanh mùi máu này, nếu đã có lựa chọn khác tốt hơn, hắn sao có thể để Cung Dĩ Mạt phải uất ức ăn thứ này được?
Thôi, nàng không muốn nói thì tùy nàng vậy, chỉ cần nàng không tự hành hạ chính mình, hắn có thể tiếp tục giả câm vờ điếc.
Nghĩ rồi, hắn bắt lấy tay Cung Dĩ Mạt, kéo về phía mình. Động tác của hắn tuy chậm rãi, nhưng lực đạo vô cùng cương quyết, không cho Cung Dĩ Mạt kháng cự lại một chút nào.
Cuối cùng, hắn cúi đầu, ngay trên tay nàng, ngậm lấy khối thịt sói tanh tưởi kia.
Làn tóc đen theo động tác của hắn mà khẽ xõa xuống, bộ dáng tinh xảo đến yêu nghiệt, cánh môi mỏng màu hồng nhạt đụng vào đầu ngón tay làm Cung Dĩ Mạt trong lòng đau xót, nhìn hắn chậm rãi nhai nuốt khối thịt, sau đó, ngẩng đầu lên nhìn nàng mỉm cười.
" Mặc kệ là trong hoàn cảnh gì đi chăng nữa, Hoàng tỷ của đệ, nhất định phải có được thứ tốt nhất."
Thanh âm thiếu niên trầm thấp mà ấm áp, ma mị lòng người. Cung Dĩ Mạt chưa từng nghĩ đến, hành động vô tâm năm đó, thế nhưng lại có thể giữ lại được tiếng nói hoàn mỹ này, thực là may mắn, may mắn vô cùng.
Nàng cắn chặt răng, âm thầm hạ quyết định cuối cùng.
Cung Dĩ Mạt hung hăng cầm tảng thịt trên tay Cung Quyết vứt xuống đất, cũng không biết là tức giận điều gì, lại căm giận dẫm dẫm lên hai phát, sau đó đem đùi gà đưa cho hắn.
"Ăn!"
Cung Quyết ngây người nhìn nàng, rồi mới rất là bất đắc dĩ. " Không cần mà, đệ sợ đồ ăn không đủ..."
"Đủ!"
Cung Dĩ Mạt đánh gãy lời hắn nói, nhìn trong mắt hắn tràn đầy tin tưởng, nàng không dám đối diện thẳng, cúi đầu, rất nhanh liền móc ra rất nhiều đồ vật.....
Mặc dù trong lòng đã sớm có suy đoán, nhưng khi tận mắt chứng kiến, Cung Quyết vẫn không khỏi bị kinh sợ!
Tình huống này, sợ là chỉ xuất hiện trong thoại bản mà thôi, vậy mà Hoàng tỷ nàng, thật đúng là không tầm thường, không, phải nói là vô thực bất phàm!!!
Thấy Cung Quyết trầm mặc không nói tiếng nào, Cung Dĩ Mạt ẩn ẩn có chút bất an...
Nàng có phải đã quá xúc động rồi không? Việc này đối với người bình thường mà nói, thật ra rất đáng sợ phải không?!
Nàng có chút hối hận, lẽ ra, nàng thực sự không nên để bại lộ như thế này, nó chính là át chủ bài cuối cùng của nàng!
Khẽ ngượng ngùng cười, Cung Dĩ Mạt biểu tình bất an giải thích: " Kỳ thật cũng không có gì đâu.... Chỉ có thể dùng để chứa đựng đồ vật mà thôi, hơn nữa cũng có giới hạn, không thể cất chứa được vật sống."
Nàng vốn dĩ chỉ muốn nói vài điều nhỏ nhặt của không gian lưu trữ này mà thôi, không ngờ, trong giây lát bối rối, lại có thể đem khuyết điểm lớn nhất nói ra!
Cung Quyết trong lòng đột nhiên buông lỏng, như vậy mới tốt, nếu có một ngày, Cung Dĩ Mạt đột nhiên biến mất không thấy nữa, hắn nhất định sẽ phát điên!
Nhưng cho dù là vậy, tâm tình của hắn vẫn phập phồng lo sợ!
Đối với những điều mình không biết, con người dù là ai đi chăng nữa cũng đều cảm thấy bất an. Cung Dĩ Mạt đặc biệt như vậy, lại có trong tay khả năng siêu phàm, liệu có phải nàng chính là thần tiên chuyển thế chứ không phải phàm nhân hay không?
Nàng.....liệu sẽ có một ngày đột nhiên biến mất hay không?
Suy nghĩ đột ngột này làm Cung Quyết trong lòng khẽ run. Hắn bỗng chốc có chút hối hận vì đã bức bách Cung Dĩ Mạt phải nói ra bí mật này. Có khi nào, bí mật bị bại lộ, nàng lập tức sẽ quay người rời đi?
Giống như từ trước đến nay chưa từng xuất hiện.....
Tay Cung Dĩ Mạt không hiểu lý do bị Cung Quyết nắm chặt muốn gãy, nhìn hắn khẩn trương vội vàng, nàng có chút không nắm bắt được.
" Hoàng tỷ.... Đệ tuyệt đối sẽ không nói cho bất kì kẻ nào khác!!!"
Cung Dĩ Mạt trong lòng khẽ buông lỏng.
" Chỉ cần đệ không sợ hãi là được rồi."
" Hoàng tỷ.... tỷ sẽ bỏ đệ mà đi sao?"
Cung Dĩ Mạt ngẩn người, không rõ vì sao hắn lại hỏi như vậy.
" Ta...."
" Bất luận như thế nào