Cung Dĩ Mạt phục rồi, hắn rõ ràng là rối loạn tâm thần phân liệt có phải không?
(P/s: rối loạn tâm thần phân liệt: là một loại bệnh mà bệnh nhân có những ý nghĩ sai lệch, không phù hợp của người bình thường, người khác không thể giải thích cho người bệnh hiểu được khi nào là đúng, sai. Người bệnh thường có hoạt động kỳ dị, lạ lùng do hoang tưởng, cảm xúc nghèo nàn.Trong thời gian bị bệnh, bệnh nhân thường trở nên xa lánh những người khác, ít nói chuyện với người thân, trở nên trầm tư, lo âu hoặc hay sợ hãi, thậm chí là hoang tưởng nặng.
Umichan: cũng đúng mà J )
Cạn lời, nàng muốn mặc kệ hắn: " Này, tính ra, ta đã cứu sống ngươi một mạng. Ngươi có phải cũng nên cho ta ít thù lao trả công hay không?"
Nàng cười vẻ mặt gian trá, Tư Vô Nhan nhìn nàng từ trên xuống dưới một thân chật vật, còn bày ra bộ dáng xấu xa, không biết vì sao, vốn dĩ đang lệ khí trầm trầm, lại cảm thấy bình tĩnh lên rất nhiều, nhìn dáng vẻ bá đạo cưỡng ép đòi trả nợ trước mặt, cũng không chán ghét, ngược lại có chút buồn cười.
"Ngươi muốn cái gì?"
Hắn cho rằng, Cung Dĩ Mạt sẽ yêu cầu hắn lập tức giải hết độc tính trên người nàng, ai ngờ, nàng thẳng thắn nói: "Nếu chỉ có thể đặt ra một yêu cầu, ta muốn ngươi đưa ra, một lọ thuốc sinh cơ liền thịt, nhất định phải là loại tốt nhất!"
Nàng biểu tình dần dần trở nên nghiêm túc, mà Tư Vô Nhan nghe vậy, biểu tình lại lạnh nhạt dần đi. Hắn nhìn Cung Dĩ Mạt thật lâu, giống như muốn moi từ gương mặt nhỏ của nàng một điều gì đó, nhưng cuối cùng, hắn cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng từ trong lồng ngực, lấy ra một hộp ngọc.
"Đây là cái gì?"
Tư Vô Nhan thanh âm trầm thấp, khẽ khàng nói: "Đây là thuốc mỡ sinh cơ, Mẫu hậu ta đích thân phối dược, có thể loại bỏ hoại tử, sinh cơ liền thịt."
(P/s: hoại tử: là phần thịt bị tổn thương, không thể phục hồi, dần dần mưng mủ, gây thối rữa và viêm nhiễm. Nếu không xử lý tốt có thể gây tử vong.)
Cung Dĩ Mạt nghe vậy hai mắt sáng ngời, vội vàng đem hộp ngọc mở ra. Thuốc mỡ trong suốt, tản ra một hương vị làm người ta mê say.
Ngay lúc Tư Vô Nhan đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, Cung Dĩ Mạt đột nhiên dùng ngón tay quết lấy một ít, bôi lên chính vết thương trên mặt mình.
Tư Vô Nhan lập tức muốn ngăn cản, thế nhưng đã muộn! Thuốc mỡ vừa dính lên miệng vết thương, nơi đó lập tức ngừng chảy máu, lại phiếm ra một màu xanh lục nhàn nhạt.
"Ngươi điên rồi sao?!"
Tư Vô Nhan nhanh chóng cướp hộp ngọc trở về, có chút hoảng loạn sờ mó, tìm kiếm thứ gì đó trên người mình.
Cung Dĩ Mạt có chút buồn cười, tên này rốt cuộc cất giấu trong người bao nhiêu đồ đây? Nhưng tươi cười trên môi càng lúc càng mờ nhạt, nhìn hắn hoảng loạn hồi lâu, trên gò má lại truyền đến cảm giác tê mỏi, nàng nhẹ giọng thở dài.
"Nếu muốn người khác tín nhiệm ngươi, đầu tiên, ngươi phải làm một người đáng giá để người ta tín nhiệm trước đã."
Tư Vô Nhan khẽ ngừng lại, liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt kia tràn đầy khiếp sợ, lại có chút gì đó né tránh.
Cung Dĩ Mạt cũng ngồi dậy quỳ trên mặt đất, cố hết sức vuốt vuốt đầu hắn, biểu tình ôn nhu.
"Muốn người khác quan tâm, để ý tới ngươi, ít nhất, ngươi cũng phải trả giá trước mới được..... Đây vốn là nhân sinh, có qua có lại, tuy rằng đôi lúc có lẽ sẽ ích kỷ xảo trá, nhưng thế gian rộng lớn, mấy kẻ lòng tham không đáy đếm ra được mấy người?"
"Nếu ngươi luôn nghĩ nhân sinh xấu xí, vậy thì nó sẽ càng lúc càng xấu xí để cho ngươi nhìn, còn nếu ngươi tìm kiếm trong sạch, thiện lương, ngươi sẽ phát hiện thấy, con người ta, rốt cuộc sẽ có rất nhiều thánh thiện, sạch sẽ đủ để người cam tâm tình nguyện."
Giống như trên con đường hành tẩu tối tăm đằng đẵng, cả người hắn đều là thương tích đổ máu không ngừng, bỗng nhiên, lại có người đứng trước mặt hắn, mở ra một cánh cửa, để cho ánh nắng lấp lánh ùa vào ánh mắt, chiếu sáng khát vọng và ước mơ đã phủ bụi sâu trong đáy lòng, khiến hắn vừa hoảng sợ, vừa kích động vui sướng.
Tư Vô Nhan không biết hình dung cảm nhận hiện giờ của hắn như thế nào, không nói đến nội tâm chấn động không ngừng, chỉ riêng cảm xúc phập phồng, lúc lên lúc xuống cũng đủ làm hắn thất thố. Hắn chỉ có thể xụ mặt, vô cùng ương ngạnh lấy thuốc bôi lên mặt nàng.
Lọ thuốc này chỉ đựng sơ sài trong một cái hộp gỗ, nhưng đến khi bôi nó lên mặt, lại có cảm giác man mát mà sinh động, thật là quá thần kỳ, đây khẳng định chính là thuốc sinh cơ "hàng xịn"!
Tư Vô Nhan còn chưa bôi xong, Cung Dĩ Mạt liền nhanh tay cướp nó vào trong lòng, cười đến xấu xa. "Đây nhất định là thuốc sinh cơ đúng không?"
Nàng quả thực chuẩn bị đối phó với mình rất là chu toàn đấy!
Tư Vô Nhan biểu tình phức tạp nhìn nàng, rất lâu sau lại dời tầm mắt, cái gì cũng không nói, cuối cùng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
" Này! Ngươi đi đâu đấy?"
Hắn từ trên cao nhìn xuống tiểu nha đầu nhếch nhác không hề có hình tượng kia.
" Ngươi cho rằng kịch độc trên người ngươi dễ dàng loại trừ như vậy sao? Trên người ta không có thuốc phù hợp, phải đi về phối dược lại lần nữa."
Cung Dĩ Mạt lúc này mới cười, huýt gió một cái, chiến mã nàng vừa cưỡi bay nhanh trở về. Nàng sẽ nhéo nhéo cả người đau nhức, nhìn hộp gỗ trong tay không khỏi cảm thán.
Ai da, lừa được một lọ thuốc của hắn thật không dễ dàng nha.....
------
Đến khi bọn họ trở về thành, Cung Quyết đã tỉnh